Khi Tô Vân đang hầm cháo được một nửa, định nhóm lửa xào rau thì Chung Ly Hoài bước vào, tóc còn nửa khô, mang theo hơi lạnh. Tô Vân nghe tiếng động, theo bản năng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, hai người lại lảng tránh ánh mắt, cảm thấy xấu hổ khó nói.
Tô Vân định nói gì đó nhưng lại im bặt, cuối cùng khô khan nói: “Ta, ta hôm nay hừng đông mới tỉnh, cái, cái gì cũng không biết đâu, phu quân cứ yên tâm.” Rất có kiểu lạy ông tôi ở bụi này.
Chung Ly Hoài:…
Thà rằng đừng nói, như vậy ít nhất trong thế giới của hắn, A Vân nhất định là không biết gì.
Chính là Chung Ly Hoài luôn luôn mặt dày, lúc này cũng có chút cảm thấy ngượng, chỉ có thể trong lòng an ủi, đây là hiện tượng bình thường.
“Thân thể ngươi dễ chịu hơn chưa?” Chung Ly Hoài cố gắng chuyển chủ đề.
“Trừ giọng nói đau, còn lại đều tốt hơn nhiều rồi, ngay cả chân cũng không đau nữa, thuốc của ngươi thật tốt.” Tô Vân trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Chung Ly Hoài, quả nhiên người lợi hại thì ngay cả dược liệu cũng lợi hại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play