“Ngạch?”
Cảnh Dịch khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu. Hắn sao lại đột nhiên nói mấy lời kỳ quái như thế? Giang Sùng Thanh với Đàm Nghi Điền tuy không tệ, nhưng so với hắn thì vẫn còn kém xa. Tài đánh đàn còn nói trước đó có dung mạo bất phàm?
Hắn hơi nheo mắt phải lại, nghiêng mắt trái nhìn sang Sở Mạch, trong lòng thầm nghi hoặc: chẳng lẽ đối phương hiểu lầm điều gì rồi?
Sở Mạch thì nét mặt không cảm xúc. Y sớm đã nghe kể, có vài kẻ quyền quý trong triều cả ngày ăn chơi trác táng, no đủ xong là nghĩ ra trò mới lạ để tiêu khiển. Vị Thái tử này rõ ràng biết y nhàn rỗi ở Hàn Lâm Viện, nếu có việc thì phải tìm ban ngày, đằng này lại chọn giờ trời sập tối kêu y vào cung. Trong khi An An còn đang chờ y ở nhà.
Để xác nhận suy đoán của mình, tay Cảnh Dịch đang đặt trên vai Sở Mạch liền từ từ trượt tới trước, đầu ngón tay từng chút một lần đến cổ, đang định vén cổ áo y lên xem thì… Sở Mạch quay đầu nhìn Thái tử, vừa định mở lời thì chợt nghe giọng lạnh lùng vang lên từ đại điện:
“Hai người các ngươi đang làm gì vậy?”
Cảnh Dịch lập tức đẩy Sở Mạch ra, vội vã chắp tay hành lễ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT