Thục Thái Quý phi khẽ nâng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm. Vị trà thanh đạm liền tỏa nơi đầu lưỡi, nhẹ nhàng lan ra giữa môi răng, khiến lòng người cũng dần lắng lại.
Bà nhìn Phó Xảo Ngôn, ánh mắt ôn hòa như có như không mà dừng lại nơi đôi mắt sáng ngời kia – vẫn trong trẻo như thuở ban đầu, vẫn là dáng vẻ thiếu nữ từng gặp thuở nào.
“Nhiều người chơi cờ cùng,” Thục Thái Quý phi chậm rãi nói, “mới dễ luyện nên cờ lực. Người đánh cờ giỏi, ắt sẽ có ngày phát hiện những nơi từng bế tắc, kỳ thật đều có thể khai thông.”
“Thật ra, đánh cờ… cũng giống như làm người vậy.”
Ngón tay Phó Xảo Ngôn khựng lại trên quân cờ trắng.
Thục Thái Quý phi rũ mắt, khẽ liếc nhìn tay nàng – trắng nõn, mảnh mai, thoạt trông rất đẹp. Nhưng nếu để ý kỹ, lòng bàn tay nàng có những vết chai mỏng, vừa nhìn liền biết từng làm việc nặng nhọc.
“Đánh cờ là phải có người đối chọi, ngươi đi – ta tới. Hai người thường xuyên giao cờ, lâu dần sẽ ảnh hưởng nhau, cùng nhau tiến bộ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play