Nàng khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía bụi sơn chi đang khẽ lay động trong gió, mùi hương dìu dịu len lỏi, khiến lòng cũng bình an lạ thường.
“Không cần phải bận tâm vì thiếp đâu ạ,” nàng khẽ nói, “Nương nương bận rộn trăm việc, thiếp mỗi tháng chỉ đến quấy rầy một hai lần thế này, đã là mãn nguyện lắm rồi.”
Vinh Cẩm Đường thoáng sững người, nhưng Phó Xảo Ngôn khi ấy đang mải ngắm hoa, hoàn toàn không phát hiện vẻ bất thường trong ánh mắt hắn.
“Trước đây, chẳng phải nàng luôn mong mỏi được gặp mẫu thân trẫm sao?” – hắn chậm rãi lên tiếng, “Giờ lại không vội nữa? Tây Lục cung ai nấy đều cầu được nương nương để mắt tới, duy chỉ có nàng, lại chẳng xem là điều gì ghê gớm.”
Phó Xảo Ngôn bật cười, giọng nói mềm như lụa, ngọt như pha mật:
“Thiếp không nói được những đạo lý cao xa, nhưng chuyện nhỏ thì vẫn hiểu đôi phần. Nương nương phải gặp bao nhiêu người mỗi ngày, xử lý biết bao chuyện trong cung, đã cực nhọc lắm rồi. Nếu thiếp cứ mãi lui tới, e người ta sẽ nghĩ nương nương chẳng có gì làm, chỉ biết thiên vị.”
Nàng khẽ nghiêng đầu, chỉ về đóa sơn chi nở rộ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play