Thi phú của cửa này, công khóa quả thực không đơn giản. Ngay từ khi còn nhỏ, những học sinh thông thường như nàng chỉ có thể tự tính toán, dù có thầy dạy, nhưng người có thể theo được môn này thì chẳng có mấy. Dần dần, càng lên cao, lại càng ít người nghiên cứu qua.
Lúc trước, Phó Xảo Ngôn cũng không phải là người có thiên phú đặc biệt trong thi phú. Thành tích của nàng chỉ là trung bình, miễn cưỡng học một năm rồi đành dừng lại.
Khi nghe Vinh Cẩm Đường nói như vậy, Phó Xảo Ngôn khó được mà không lập tức lên tiếng phản bác, chỉ lặng lẽ mím môi, trộm cười.
Dù không có tài thi phú, nhưng thơ phú nàng vẫn biết.
Phó Xảo Ngôn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn xung quanh, đáp: “Thiếp tài hèn học ít, không dám làm hư cảnh đẹp, không bằng bệ hạ ngâm một bài kinh điển nào đó, chẳng phải tốt hơn sao?”
Nàng khéo léo né tránh, nhưng cũng chẳng quên khoe khoang tài thơ của mình.
“Sơn chi so chúng mộc, nhân gian thành chưa nhiều. Với thân sắc hữu dụng, cùng nói khí thương cùng. Hồng lấy phong sương thật, thanh xem mưa móc kha. Vô tình di đến nhữ, quý ở ánh giang sóng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play