Không có người như mẫu hậu ngồi nơi đó chống đỡ, triều chính lẫn hậu cung làm sao có thể an ổn đến vậy? Bao năm qua, người vẫn âm thầm gánh vác, đến nỗi mệt mỏi chẳng ai hay.
Từ việc trong cung đến chuyện ngoài triều, tất cả đều đè nặng trên vai một mình mẫu hậu. Sáu mươi tuổi đầu, lẽ ra nên được an dưỡng, vậy mà vẫn chưa được thảnh thơi một khắc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vinh Cẩm Đường không khỏi dâng lên niềm thương xót. Hắn khẽ nắm lấy tay Vương Thái hậu, giọng nói mềm nhẹ như gió xuân:
“Mẫu hậu đừng quá đau lòng vì tiên đế, nhi thần thấy người như vậy cũng xót lắm.”
Hắn dừng lại một chút, rồi dịu giọng nói tiếp:
“Thấy người gần đây mỏi mệt, những chuyện trong cung, nếu có thể, hãy cứ bàn bạc thêm với mẫu phi, việc gì không cần tự thân lo liệu thì đừng gắng nữa. Chờ thêm lát nữa, nhi thần sẽ cho Thái y viện đến bắt mạch cho người, thần thấy… e là người có chút vướng bệnh.”
Lời ấy, tuy đơn giản, nhưng mang theo sự chân thành hiếm có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play