Phó Xảo Ngôn, trong hoàn cảnh đầy hỗn loạn và máu me, vẫn giữ được một vẻ ngoài điềm tĩnh đến khó tin. Dù đứng giữa đống xác người chết, nàng không một chút dao động, dù mặt mũi lấm lem, tay áo sứt sẹo, nhưng ánh mắt nàng vẫn sắc bén, vững vàng. Hình ảnh của một hoàng quý phi đứng giữa sự tàn khốc của chiến tranh và cung đình không chút sợ hãi, thực sự khiến người khác phải kính nể.
Khi Phùng Tích Cựu đề cập đến việc bắt sống Tĩnh Vương và hành động của cấm vệ quân, Phó Xảo Ngôn chỉ gật đầu nhẹ, đôi mắt nàng dừng lại một chút, mang theo sự lo lắng cho những người bên cạnh mình. "Các nương nương tuổi cao, thật sự không nên tiếp tục bị kinh hoảng nữa," nàng nói, giọng điềm tĩnh nhưng cũng không thiếu phần dịu dàng. Nàng đã mệt mỏi, nhưng vẫn phải lo lắng cho những người mà nàng coi là người thân trong cung.
Dù đã trải qua những trận chiến ác liệt, Phó Xảo Ngôn không cho phép bất kỳ ai đi theo nàng. Nàng quyết định một mình quay về Trường Xuân Cung, nơi nàng có thể tạm trốn tránh sự hỗn loạn ngoài kia, nơi nàng tìm thấy chút bình yên trong tâm hồn—dù cho nó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.
Khi nàng về đến Trường Xuân Cung, không khí trong điện như ngừng lại, có chút gì đó ấm áp, nhưng cũng nặng nề. Vương Uyển Giai, khi nhìn thấy nàng bước vào, đã lo lắng bước nhanh tới đỡ nàng, vội vã hỏi: “Nương nương, ngài sao vậy?” Cảnh tượng của Phó Xảo Ngôn quỳ xuống đất, không thể kìm nén nổi cảm xúc, khiến cho tất cả những ai chứng kiến đều cảm thấy nghẹn lòng.
Phó Xảo Ngôn, mặc dù đau đớn và kiệt sức, nhưng chỉ còn lại một nỗi lo duy nhất trong lòng. "Không sao," nàng nỉ non, "Chỉ cần hắn bình an khoẻ mạnh, là không sao." Đứa trẻ, với nụ cười ngây thơ và những giấc mơ ngọt ngào, là nguồn động lực duy nhất khiến nàng vượt qua được những đau thương và hiểm nguy.
Lúc này, trong Trường Xuân Cung, có một cảm giác thật kỳ lạ: nơi đây có sự bình yên, nhưng lại cũng đầy căng thẳng và lo âu. Phó Xảo Ngôn, mặc dù có sức mạnh và quyền lực trong cung, nhưng trước mặt đứa trẻ của mình, nàng chỉ là một người mẹ, mong muốn bảo vệ con mình khỏi mọi nguy hiểm.
Ở chiến trường, tình hình cũng không kém phần căng thẳng. Trác Văn Huệ—người công chúa đã hy sinh vì Đại Việt—đã tạo ra một cú sốc lớn cho toàn bộ quân đội. Lòng quân trở nên phẫn nộ và sôi sục. Vinh Cẩm Đường, người luôn tỏ ra bình tĩnh, giờ đây cũng phải cố kìm nén sự tức giận của mình. Mặc dù ông hiểu rõ rằng chiến lược cần phải được tính toán kỹ lưỡng, nhưng cái chết của Trác Văn Huệ đã khiến ông gần như mất kiểm soát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT