“Tôi không sao.”

Wilton từ mỹ cảnh trong ảo giác trở về hiện thực, vui mừng phát hiện thiếu niên trước mắt không phải do hắn tưởng tượng ra. Hắn hạ giọng, chậm rãi mở miệng, dùng hết ôn nhu và kiên nhẫn mà cả đời này hắn tích góp được:

“Tôi là Smith Valiant Joe Wilton, em có thể gọi tôi là Will.”

Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên hắn long trọng giới thiệu tên đầy đủ của mình với người khác. Thường ngày, hắn chỉ hờ hững nói một tiếng "Wilton", còn tên thân mật "Will" chỉ có cha nuôi và người mẹ đã mất từng gọi.

Wilton có hơi căng thẳng, trong lòng mong đợi được nghe thiếu niên trước mặt gọi tên mình, như thể chỉ cần như vậy là có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

“Chào anh, Will.”

Tên ngoại văn kia có hơi khó đọc, Kiều Du trực tiếp lược bớt, cũng nghiêm túc giới thiệu: “Tôi là Kiều Du, anh cứ gọi thẳng tên tôi là được.”

“Em vừa rồi là…”

“Thân ái Kiều Du,” Wilton cẩn thận nhấn âm từng chữ, ánh mắt sâu thẳm tha thiết không rời khỏi người thiếu niên. Một cái tên phổ thông từ miệng hắn nói ra, lại mang theo vài phần ám muội không thể tách rời.

Hắn đã tháo kính râm, tiện tay treo lên cổ áo. Khí chất lười nhác không kiềm chế được, đôi mắt sắc như ưng đầy tính xâm lược, gắt gao khóa chặt Kiều Du.

“Tôi vừa rồi bị vẻ đẹp của em làm cho kinh diễm, còn tưởng bản thân đang nhìn thấy thiên sứ! Dung nhan em như thái dương mới mọc nơi chân trời, rực rỡ, ấm áp, sáng ngời soi sáng vực sâu, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người ấm lại ~ kẻ mang ác tâm nhìn vào chắc chắn sẽ bị thiêu rụi hai mắt.”

Câu cuối kia rõ ràng là lời nguyền, hắn tuyệt không hy vọng người khác cũng có thể nhìn thấy mỹ nhân trước mặt. Nếu có thể, hắn thà đem người này nhốt lại trong lãnh địa riêng, chỉ một mình thưởng thức.

“Anh quá lời rồi.”

Kiều Du nghe xong lời tán dương đầy cảm tình của đối phương, hai má hơi ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên cậu được người khác khen ngợi bằng tất cả tấm lòng như thế, cho dù lời khen ấy chỉ là dành cho gương mặt bình thường của cậu.

Phải, bình thường — gương mặt này từ nhỏ đến lớn hắn đã nhìn quen, giống như bao người khác: hai mắt, một miệng, chẳng có gì nổi bật. Suốt mười tám năm qua, hắn vẫn luôn là một người bình thường đến mức chẳng ai chú ý, chưa từng được ai khen là đẹp.

Nhưng Kiều Du không biết rằng, ngày trước cậu không được ai nhận ra vẻ đẹp là bởi vì người khác nhìn thấy khuôn mặt cậu qua một tấm gương mờ nhòe, méo mó. Mà hiện tại, thế giới giả tạo kia đã rạn nứt cùng với lời nguyền, nhường chỗ cho sự thật hiện ra.

Thấy đối phương không có vẻ gì là bị bệnh, Kiều Du cũng không định nán lại lâu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi du thuyền.

“Tôi đi trước, có duyên gặp lại.”

Nụ cười tạm biệt của Kiều Du nhẹ tựa sương sớm, giống như tinh linh nở rộ giữa những đóa bách hợp. Mắt như hồ thu, nhu mì khiến người động lòng.

Mỹ nhân sắp đi? Vì sao chứ?

Wilton bị sắc đẹp đập mạnh vào đại não, đứng đờ một lúc mới hoàn hồn lại, vội giữ người:

“Kiều Du, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi.”

Thiếu gia Wilton, nổi tiếng nói một là một ở Nguyệt Thành, lần đầu tiên tự mình phủ định lời mình từng nói, cắn răng tìm cớ:

“Thật ra tôi là điều tra viên phụ trách khảo sát độ hài lòng của hành khách trên du thuyền, chỉ là vừa rồi muốn bắt chuyện nên đùa một chút.”

Cái gì mà độ hài lòng, xưa nay hắn chưa từng quan tâm. Nhưng để giữ lại mỹ nhân, hắn tình nguyện vứt bỏ cả mục tiêu vốn là thứ hắn quan tâm nhất ngoài mỹ nhân ra — chính là chiếc du thuyền này.

“Vậy à…”

Kiều Du hơi hướng nội, đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của đối phương không khỏi kéo khẩu trang lên cao hơn một chút, dường như như vậy sẽ khiến cậu thấy an toàn hơn.

Wilton cũng miễn cưỡng thu liễm ánh mắt quá mức nóng rực của mình, trong đầu chợt lóe lên linh cảm. Cảm ứng tình cảm hiếm hoi hoạt động đúng lúc, khiến hắn tìm được đề tài dẫn dắt Kiều Du lên tầng hai cùng mình.

Không phải muốn làm gì không trong sáng, chỉ đơn giản là… không muốn mỹ nhân bị người khác nhìn thấy. Tựa như dã thú giữ lấy con mồi, nóng nảy mang về hang ổ, không cho kẻ nào khác ngắm nhìn.

“Xin hỏi đích đến của anh là?”

Wilton móc ra một cuốn sổ tay ghi chép chuyên dùng để ghi lại các sự vụ bí mật của gia tộc, cầm bút ghi chú nghiêm túc, ánh mắt mong chờ nhìn Kiều Du — khẩn thiết giống như chim non đòi ăn, khiến người ta khó lòng từ chối.

“Hoa Thành.”

Kiều Du ngập ngừng hai giây rồi đáp. Chẳng lẽ chiếc du thuyền này không phải đi Hoa Thành? Hay là còn nhiều điểm đến khác?

“Hoa Thành à, đó là nơi tuyệt vời! Bốn mùa như xuân, đúng là thiên đường nhân gian.” — và cũng rất xứng với mỹ nhân.

Wilton thuận miệng tâng bốc một câu, mượn danh nghĩa khảo sát khách hàng mà tiếp tục tìm hiểu về Kiều Du, dời đi sự chú ý của cậu.

Hơn mười phút sau.

Kiều Du ngồi trong khoang hạng nhất của du thuyền, trên tay cầm một ly trà nóng nghi ngút khói.

Điều tra viên Will nói đây là đãi ngộ điều tra phúc lợi, hắn tạm thời ra ngoài lấy trái cây, nếu có chuyện gì có thể gọi điện cho hắn.

Đúng vậy, hai người đã trao đổi phương thức liên lạc. Wilton với sự dịu dàng mơ hồ mang chút bá đạo đã thành công xin được số điện thoại riêng của Kiều Du.

Mà hắn ra ngoài, tất nhiên không phải thật sự đi lấy trái cây. Với thiết bị trên du thuyền, chỉ cần một cú điện thoại là có thể bày sẵn đĩa trái cây tinh xảo đưa đến tận nơi — sao hắn nỡ vì chuyện nhỏ như vậy mà rời khỏi mỹ nhân nửa bước?

Tại phòng thuyền trưởng.

Wilton ngồi trên ghế chỉ huy, hai chân thon dài bắt chéo đặt trên bàn, nói như ra lệnh:

“Kính thưa ngài Hermann, ta không phải đang thương lượng. Ta yêu cầu các ngươi lập tức đổi hướng — tới Hoa Thành.”

Thuyền trưởng Hermann là một ông lão tóc bạc tinh thần quắc thước, nghe vậy thì trợn mắt:

“Wilton, ngươi phát điên gì vậy?”

“Trên thuyền này đều là công nhân do Nguyệt Thành sắp xếp, có biết bao người đang chờ tới nơi làm việc. Sao tự nhiên lại chuyển hướng đi Hoa Thành?”

“Ngươi muốn đi thì tự mình bay máy bay riêng mà đi!”

Hermann nói lý đầy đủ, hoàn toàn không nhượng bộ.

Lạch cạch —

Wilton từ túi rút ra khẩu súng ổ xoay, ngón cái đẩy nhẹ, một viên đạn được nạp vào.

Loại uy hiếp đơn giản và thô bạo này lại cực kỳ hiệu quả. Hermann cơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc súng lan ra.

“Ngươi thật là…”

Hermann cũng có súng, nhưng nhìn đứa nhỏ này lớn lên trước mắt, ông chưa từng thật sự định dùng tới. Chỉ đành ra lệnh cho thuyền viên đổi hướng.

Ông lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

“Wilton, ngươi thật sự bị mỹ sắc làm mê muội đầu óc rồi? Vì một tiểu mỹ nhân mà vi phạm cả nhiệm vụ của gia tộc?”

Từ lúc Wilton dẫn người lạ lên khoang, phòng thuyền trưởng đã theo dõi qua màn hình giám sát.

Điều đáng sợ là… Wilton cư nhiên cười rực rỡ đến thế. Đây vẫn là tên ưng lạnh vô tình của Nguyệt Thành ư?

Chỉ tiếc là camera có góc chết, chỉ chụp được bóng lưng người nọ. Ông thật sự không hiểu, là dạng người như thế nào… có thể khiến Wilton biến thành thế này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play