Tô Nguyên chuyển sinh vào thời Đại Thịnh – nơi mà thân hình mảnh mai mới được coi là vẻ đẹp lý tưởng. Trớ trêu thay, nàng lớn lên lại mang dáng vẻ đầy đặn, mềm mại như ngọc, khiến chuyện hôn nhân chẳng mấy suôn sẻ.
Tưởng đâu sẽ sống yên ổn bên lề dòng đời, ai ngờ trong một lần tuyển chọn cung nữ, nàng lại bị định làm thứ phi của Tần Vương – Bùi Cảnh Hành.
Người ta đồn rằng Tần Vương là bậc vương gia lạnh lùng, nghiêm cẩn, chẳng gần nữ sắc. Tô Nguyên đành thuận theo số phận, định bụng làm một phi tử an phận, bình thản sống những ngày trôi qua trong tĩnh lặng.
Nào ngờ... Tần Vương ấy không chỉ tuấn tú, dáng dấp như ngọc khắc, mà ánh mắt cũng thâm sâu khó lường. Lạ thay, chàng chẳng hề khinh rẻ dáng vẻ tròn trịa của nàng, trái lại còn thường xuyên... gần gũi quá mức cần thiết.
Từ đó về sau, hễ mỗi lần Tô Nguyên xoa lưng, ôm eo than mỏi, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi mắng thầm:
“Tên Vương gia mặt lạnh kia, quả thực chẳng khác gì cầm thú!”