Khi Bùi Cảnh Hành còn đang chinh chiến nơi Bắc Cương, Tô Nguyên không dám rút dây động rừng. Nàng chỉ có thể lặng lẽ tăng mạnh phòng bị, âm thầm giữ lấy từng tấc an toàn, chờ đợi ngày phu quân khải hoàn hồi kinh, để người chính tay thu thập đám thế gia âm hiểm.
Chuyện cháy Trường Nhạc Cung, nàng chưa từng hé răng với bất kỳ ai. Nhưng những đêm khuya tỉnh giấc giữa cơn mộng, nỗi sợ vẫn bám riết lấy nàng — nàng e rằng bọn người thế gia sẽ chó cùng rứt giậu, đem mạng sống mẹ con nàng ra đùa cợt.
Mãi đến khi trông thấy Bùi Cảnh Hành bình an trở về, thần kinh căng thẳng trong nàng mới dần buông lỏng. Mọi ủy khuất, lo lắng chất chứa suốt thời gian qua đều hóa thành từng giọt nước mắt, tuôn rơi không ngớt.
Bùi Cảnh Hành không hề sốt ruột, cứ nhẹ nhàng vỗ về, nói những lời ngọt dịu khiến người nghe ấm lòng. Hơi thở của hắn như có ma lực, dỗ dành nàng rơi vào giấc ngủ.
Tô Nguyên cuối cùng cũng thiếp đi trong vòng tay ấm áp ấy, sắc mặt bình yên như thôi hết mộng sầu.
Bùi Cảnh Hành nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, chỉnh lại chăn đệm rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Hắn gọi Khương Thiên vào, thấp giọng dặn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play