“Lãm Nguyệt Các.”
Bùi Cảnh Hành nhẹ nắm tay Tô Nguyên, cùng nàng thong thả bước xuống ngự liễn.
“Ta còn nhớ rõ, khi trước ái khanh từng nói, đứng trên Lãm Nguyệt Các có thể nhìn rất xa, tựa như thu hết cả càn khôn vào tầm mắt.” Giọng nói của chàng khẽ vang bên tai nàng, vừa trầm thấp vừa mang theo một tia sủng nịch nhẹ nhàng.
Tô Nguyên nghe vậy, trong lòng khẽ dâng lên một dòng ấm áp. Nàng quả thực từng nói qua, lúc ấy chỉ là buột miệng nhắc đến đôi chút, nói nơi ấy phong cảnh cao đẹp, đứng từ trên cao có thể nhìn xa tít tắp. Nhưng lâu nay Lãm Nguyệt Các bị bỏ hoang, chẳng ai để tâm tu sửa, vẫn đóng cửa khóa kín.
Nàng chẳng ngờ, lời nói thoáng qua ấy lại được người kia ghi tạc trong lòng, còn sai người lặng lẽ trùng tu lại tất thảy.
“Đi thôi, ta đưa nàng lên.” Bùi Cảnh Hành nói khẽ, dịu dàng siết nhẹ tay nàng, cùng nhau bước lên từng bậc thang đá phủ mờ sương đêm.
Lãm Nguyệt Các là lầu cao nhất trong cung, từ đây có thể trông xuống toàn bộ hoàng cung nguy nga, thậm chí còn nhìn thấy tận phương xa, nơi ánh đèn kinh thành rực rỡ như biển sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT