Vương Nguyên Nhược khẽ đằng hắng giọng, thong thả nói:
“Chuyện như vầy, vi thần cũng chẳng phải lần đầu làm. Trước kia khi bệ hạ mới đăng cơ, quốc khố trống rỗng, bệ hạ đành phải dùng bạc trong tư khố để trợ cấp cho tướng sĩ nơi Bắc Cương. Sau lại, nương nương mở y quán, thu xếp cho cung nữ xuất cung, mọi việc đều cần đến ngân lượng, khiến tư khố cũng chẳng còn dư bao nhiêu.”
Hắn khẽ thở dài, đáy mắt ẩn một tia cảm khái:
“Bệ hạ dặn ta nghĩ cách kiếm bạc cho tư khố. Nhưng lần đó, vi thần quả thật không có đường xoay xở. May mà khi ấy chuyện của Hoài Vương phi và Trương gia vừa vỡ lở, thế gia liền âm thầm đưa bạc tới cửa.”
“Ta liền phụng chỉ thu hồi một ít, đủ để lo chuyện cho nương nương bên kia. Sau này, bệ hạ mạnh tay vắt kiệt nước từ các thế gia, lại thêm nương nương dạy ta đạo buôn bán, nhờ vậy tư khố mới không đến nỗi thiếu hụt như trước.”
Tô Hành nghe tới đây thì đã thầm hiểu trong lòng.
Người này, từ thuở bệ hạ còn là hoàng tử đã luôn đi theo bên cạnh, nay càng là tâm phúc thân tín. Mấy lời kia, rõ ràng là có ý lấy lòng hắn – người đang mang danh ca ca ruột của Hoàng quý phi nương nương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play