“Ngươi hình như... không giống với bọn dân đen thấp kém mà ta từng gặp trước đây.”
Ngọc Lê chậm rãi thở ra một hơi dài, đáy mắt nổi lên tia lạnh nhạt:
“Cô nương cho rằng vì sao họ dơ dáy, hôi hám, không biết lễ nghi, chẳng màng sạch sẽ? Đó là bởi vì thuế khóa nặng nề, thiên tai nhân họa không ngớt, chiến loạn liên miên. Bọn họ chỉ sống sót thôi đã là hao hết toàn thân khí lực. Ngay cả cô nương, nếu cũng cho rằng họ trời sinh thấp kém, vậy chẳng phải chứng minh, những ngày tháng dưới sự cai trị của các vị Tam gia nhà cô, tệ hại đến mức nào rồi?”
“Ăn hôm nay chẳng biết có cơm mai, sống chẳng rõ ngày mai có đến được hay không... Trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ làm sao còn sức mà giữ lễ nghi, giữ dáng?”
“Họ thật sự ngu dốt, hay chỉ là chưa từng được ai cho cơ hội học chữ, đọc sách? Sống sót đã là muôn phần gian nan, chuyện học hành kia... e là đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.”
Những lời Ngọc Lê nói như mũi kim lạnh buốt đâm vào nhận thức trước nay của Vân Y, khiến nàng không khỏi nhíu mày khó chịu.
Đêm ấy, nằm trên giường gỗ trong khách điếm, nàng chẳng thể nào chợp mắt. Trong đầu không ngừng hiện lại từng câu từng chữ của Ngọc Lê, như những làn sóng lặng lẽ vỗ về cát bờ, khiến một phần nhận thức xưa cũ trong lòng nàng dường như dần bị xô đổ, thay vào đó là một chút... mơ hồ thức tỉnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT