Tưởng lão gia sau khi nghe lời Minh Châu nói, nhất thời trầm mặc hồi lâu, đáy mắt dâng lên nỗi áy náy sâu kín. Bao năm qua, ông nhắm mắt làm ngơ để Tưởng Nguyên Kính nhân danh huynh trưởng, tự ý đem nữ nhi ruột thịt là Minh Châu lưu lại Vân Châu, sinh hoạt nơi đất khách quê người, chịu bao khổ sở. Mà ông, chẳng qua vì sợ phiền hà, giả vờ hồ đồ, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nghĩ đến đó, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Ông khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên bờ vai gầy yếu của Minh Châu, giọng trầm thấp:
“Đừng nghĩ nhiều, sau này có phụ thân ở đây.”
Minh Châu khẽ gật đầu, ánh mắt lưu luyến:
“Vậy nữ nhi cáo lui trước ạ.”
Tưởng lão gia phất tay:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT