“Là lỗi của anh ta trước!” – Phương trợ lý quả quyết.

“Vậy nên lần này tôi nhất định phải cho anh ta một bài học nhớ đời! Không thể cứ hễ tôi mềm lòng là tha thứ được!” – Khương Minh Châu giận dữ vỗ mạnh xuống mặt bàn.

Phương trợ lý lập tức nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô, thổi nhẹ lên mu bàn tay, giọng tràn đầy xót xa:

— “Đang giận thì cứ giận, nhưng có cần thiết phải làm đau tay mình không?”

— “Không đau.” Minh Châu lắc đầu, rút tay về, ánh mắt vẫn đầy bực bội.

Phương trợ lý lau mồ hôi trán, lắc đầu than thở:

— “Chỗ này thật sự quá nóng. Chị với Cố thiếu giận dỗi gì thì cũng được, nhưng đâu thể hành hạ bản thân mình như vậy? Giận thì giận, khổ thì vẫn là chị chịu.”

Minh Châu hừ lạnh, ngắt lời ngay:

— “Anh đang bênh ai đấy? Anh muốn khuyên tôi quay lại với Cố Cẩn à? Không đời nào!”

Phương trợ lý khổ sở cười:

— “Cô nãi nãi ơi, em là người của bên nào chẳng rõ à? Đương nhiên là của bên chị rồi! Em xót cho chị chứ bênh gì Cố thiếu.”

— “Tôi không tin.” Minh Châu liếc xéo. Người thì mệt rã rời, nóng đến mức muốn tan ra, nhưng vẫn phải giữ khí chất. Cô là người có cốt khí, không dễ tha thứ như vậy đâu.

— “Anh chỉ giỏi mách lẻo với Cố Cẩn thôi. Tôi vừa ho một tiếng là anh chạy đi báo cáo ngay. Anh là gián điệp hai mang!”

— “Trời đất!” Phương trợ lý bất đắc dĩ xua tay, “Tôi nhận lương của Cố thiếu, đúng là chuyện gì cũng báo lại cho anh ấy, nhưng cô nương à, chị nghĩ mà xem—có chuyện gì chị không muốn để anh ấy biết mà em lại đi nói chưa?”

Minh Châu khựng lại.

Hình như… đúng là không có.

— “Tôi chỉ kiếm cơm từ chỗ Cố thiếu thôi. Nhưng chị chính là chén cơm của tôi! chị không thương tôi cũng được, đừng giận tới mức phơi mình giữa nắng hè thế này. Cô mà ốm ra đấy, ai chịu nổi?”

Minh Châu nhìn anh ta, ánh mắt hơi dao động. Có chút do dự.

Cuối cùng, cô quay mặt đi, hừ nhẹ:

— “Được rồi, vậy anh gọi anh ta đến chuẩn bị đi. Nhưng nói rõ đấy, tôi chưa tha thứ đâu!”

— “Rõ! Rõ ràng luôn!” Phương trợ lý mừng như bắt được vàng, lập tức móc điện thoại ra gọi.

Minh Châu: “…”

Sao lại có cảm giác như bị dắt mũi theo kịch bản vậy trời?


Phương trợ lý ra ngoài nghe điện thoại. Còn Minh Châu, vì trời nóng mà lại mơ màng muốn ngủ. Cô vừa nằm xuống ghế được một lúc thì Tiểu Dương – nhân viên trang điểm – cầm bộ trang phục diễn vai phong phi bước vào.

— “Tôi mang đồ diễn đến rồi. Cảnh của cô sắp bắt đầu.”

Minh Châu nửa mở mắt nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi lười biếng ra hiệu:

— “Giúp tôi thay đồ.”

Lần đầu được gần gũi đến vậy với Minh Châu, Tiểu Dương vừa hồi hộp vừa ngơ ngẩn. Đầu ngón tay vô thức lướt qua làn da mịn màng như lụa của cô, trái tim như đập loạn cả lên, cổ họng cũng khô rát.

Cô run run giúp Minh Châu mặc trang phục, đến khi xong mới mở miệng, giọng khản đặc:

— “Được rồi ạ. Giờ để tôi chải tóc.”

Minh Châu nhắm mắt, lặng lẽ ngồi trước gương không nói gì.

Cô thật sự là một mỹ nhân — từ khuôn mặt, vóc dáng cho đến từng sợi tóc đều đẹp đến mức khó tin. Tóc của cô đen nhánh, mềm mượt như suối chảy, ánh lên trong ánh đèn.

— “Tóc cô đẹp thật đấy…” Tiểu Dương vừa cài tóc giả, vừa không nhịn được mà khẽ nói.

Minh Châu không buồn trả lời câu nhận xét ấy. Cô quá quen với những lời tán thưởng rồi, nghe đến mức nhàm chán.


Tạo hình lần này của cô là vai sủng phi được sủng ái nhất hậu cung. Nhưng nhân vật vốn kiêu ngạo tùy hứng, không theo quy củ lễ giáo, nên kiểu tóc cũng được đơn giản hóa – bỏ đi búi tóc rườm rà, chỉ dùng vài lớp tóc giả bọc lên, kết hợp với bộ trang sức đỏ thẫm điểm hồng bảo thạch, nổi bật mà không phô trương.

Không cần lớp trang điểm cầu kỳ.
Chỉ cần gương mặt ấy — đã đủ khiến người ta nghẹt thở.

Tiểu Dương đứng đơ như tượng, hoàn toàn ngây dại.

Minh Châu thì đã quá quen với ánh mắt kiểu đó. Cô phẩy nhẹ tay áo, rời khỏi phòng hóa trang đi đến trường quay.

Dù hôm nay Cố Cẩn không đích thân tới chuẩn bị, nhưng đoàn phim vẫn ưu tiên sắp xếp cho Minh Châu căn phòng hóa trang yên tĩnh nhất, điều kiện tốt nhất. Trên đường đến trường quay, không ai dám làm phiền cô.

Nhưng càng đi gần đến phim trường, không khí lại càng náo nhiệt. Người đi qua đi lại đông hẳn.

— “Ối chao ôi, cô nãi nãi của tôi, cuối cùng cô cũng đến rồi!” – Phó đạo diễn vừa mới còn cáu gắt, thấy Minh Châu lập tức nở nụ cười như nở hoa.

— “Tới cảnh của tôi rồi sao?” Minh Châu nhàn nhạt hỏi.

— “Vâng, cảnh kế tiếp chính là phần của cô đấy.” Vừa nói, phó đạo diễn vừa đánh giá cô từ đầu đến chân.

Đẹp! Quá đẹp!
Chỉ cần đứng yên không nói gì cũng đủ khiến người ta tin rằng cô chính là sủng phi khiến Ngụy Võ Đại Đế say mê đến nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng…

Phó đạo diễn nhìn trái nhìn phải, rồi ghé sát lại, thần thần bí bí hỏi:

— “Cô có quen với người sáng lập Minh Thành Khoa Học Kỹ Thuật không?”

— “Minh Thành gì cơ?” Minh Châu cau mày, vẻ mặt mờ mịt.
— “Tôi chưa từng nghe qua.”

— “Vậy thì lạ rồi.” Phó đạo diễn nhíu mày.

— “Hiện giờ, người sáng lập Minh Thành đang có mặt ở trường quay. Anh ta dẫn theo con trai tới thử ống kính, lại còn đích danh muốn gặp cô.”

— “Chúng tôi đâu dám tự tiện quyết định chuyện này, nên đạo diễn bảo tôi đến hỏi: Cô có muốn gặp anh ta không?”

Minh Thành Khoa Học Kỹ Thuật...?

Minh Châu thật sự chưa từng nghe tên ấy. Nhưng ánh mắt phó đạo diễn thì đầy chờ mong, hệt như đang chờ được chứng kiến một màn kịch hay...

Nhắc đến Minh Thành Khoa học Kỹ thuật, trong đầu Khương Minh Châu lập tức hiện lên vô số lần Cố Cẩn uống say rồi bắt đầu càu nhàu ngay trước mặt cô.

Bên ngoài thì luôn tỏ ra lạnh lùng, cấm dục, xa cách thế giới, ấy thế mà chỉ cần dính men rượu là lập tức biến thành một người hoàn toàn khác – như thể mang theo mười phần uất ức tích tụ lâu ngày. Mỗi lần như vậy, lời ra tiếng vào, chẳng chừa ai, cứ như tuôn trào tất cả những thứ anh ta không thể nói trong tỉnh táo.

Khương Minh Châu thật ra cũng từng âm thầm tò mò về công ty công nghệ đang nổi lên như diều gặp gió ấy – Minh Thành, nơi từng bước được gọi tên trong giới tài chính như một kỳ tích mới nổi.

Chỉ tiếc, Cố Cẩn đối với lĩnh vực này lại phòng bị với cô như thể đề phòng gián điệp thương nghiệp. Cô hoàn toàn không có cơ hội nhúng tay hay tiếp cận gì.

Vậy mà hôm nay, bên kia lại chủ động tìm tới.

Lập tức, thần trí Khương Minh Châu như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

“Được thôi.” – Cô gật đầu, khóe môi cong nhẹ.

Phó đạo diễn đứng bên cạnh cười khẽ lấy lòng, “Người đang chờ cô ở phía trước.”

Khương Minh Châu theo phó đạo diễn bước đi qua phim trường. Mỗi nơi họ đi qua đều thu hút ánh nhìn – váy áo lộng lẫy, khí chất ngút ngàn của cô khiến người trong đoàn đều ngẩn người trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Lúc này, đạo diễn đang đứng nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest giản dị mà tinh tế, cặp kính gọng vàng càng tôn thêm vẻ nhã nhặn, điềm đạm của anh ta. Bên cạnh, anh ta còn bế theo một bé trai tầm ba, bốn tuổi.

Đứa bé có gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, đôi má phúng phính, ngũ quan sắc nét đến đáng kinh ngạc. Điều đặc biệt là gương mặt non nớt ấy lại mang vẻ nghiêm túc hệt như người đàn ông đang bế cậu – sự tương phản ấy càng khiến cậu bé trở nên cực kỳ đáng yêu, khiến ai nhìn cũng muốn ôm vào lòng.

Khi Khương Minh Châu xuất hiện từ phía xa, cả hai – đạo diễn và người đàn ông – đồng loạt dừng cuộc trò chuyện. Không khí trường quay lập tức trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Những người xung quanh như đồng loạt nín thở, mọi âm thanh gần như biến mất, chỉ còn tiếng hít thở rõ mồn một từng đợt nối tiếp nhau.

Và rồi—

“Mẹ ơi!”

Tiếng gọi non nớt bỗng vang lên giữa không gian yên ắng, kéo theo một cơn chấn động nhỏ.

Cậu bé đột nhiên vùng khỏi tay người đàn ông, chân ngắn chạy lạch bạch như một chú chim cánh cụt con, lao thẳng về phía Khương Minh Châu rồi ôm chặt lấy chân cô.

Khương Minh Châu: “……”

Cô chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã chậm rãi điều chỉnh lại gọng kính, ánh mắt mang theo ý cười lễ phép, nhìn cô.

“Khương tiểu thư, tôi là fan của cô.” – Anh ta tiến lên, nhẹ nhàng đỡ lấy cậu nhóc mập mạp đang bám dính không rời cô – “Thật ngại quá. Thằng bé từ nhỏ đã không có mẹ, lại bị tôi ảnh hưởng nên rất thích cô. Nó không cố tình gây rối đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play