Lúc dùng bữa, Thế tử gia vẫn chẳng an phận.
Khi Kiều Kiều đang cúi đầu ăn cháo, hắn đột ngột vòng tay qua eo nàng, kéo người vào lòng, hơi thở nhẹ lướt bên tai:
“Ngon không?”

Kiều Kiều trong mắt hiện lên một tia trầm lặng cùng chán ghét, lặng lẽ cụp mi mắt, giọng nhẹ như muỗi:
“Ngon.”

“Thật sao? Vậy để ta nếm thử.”
Thế tử gia bóp cằm nàng, không cho phản kháng mà cúi người hôn xuống.

Rất lâu sau, hắn mới thở dốc rời khỏi đôi môi mềm:
“Quả nhiên là... ngon.”

Kiều Kiều đột nhiên buông muỗng, nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Điện hạ, rốt cuộc người coi thiếp là gì? Một thị thiếp tùy tiện hay thật lòng muốn nạp thiếp làm quý thiếp bên người?”

“Khác nhau sao?” Thế tử gia chau mày, dường như không hiểu ý hỏi.

“Đương nhiên là khác.”
Thanh âm Kiều Kiều lạnh buốt, giọng nói pha giễu cợt:
“Nếu chỉ là thị thiếp, thì chẳng khác gì một món đồ chơi, không cần để tâm đến ý muốn của thiếp, muốn chơi thế nào thì chơi, thậm chí chán rồi còn có thể tùy tiện ban thưởng cho người khác. Nhưng nếu là quý thiếp, dẫu chỉ là nửa chủ tử, thì trước mặt người ngoài ít nhất cũng có phần thể diện, sẽ không để người ta thấy cảnh người tùy ý làm càn với thiếp như vậy.”

Thế tử gia trầm mặc, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Vậy ra... trong lòng nàng, ta chỉ là kẻ đang tùy ý dày vò nàng sao? Ta thật tâm muốn gần gũi, nàng lại cho rằng ta làm chuyện... hạ tiện?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Kiều Kiều bật cười, ánh mắt lạnh tanh.

Hắn há miệng, muốn nói, nhưng nhìn đôi mắt chan chứa ghét bỏ của nàng, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
Trong lòng tự nhủ: ngày dài còn lại, rồi cũng có lúc nàng hiểu lòng ta.
Ta là Thế tử Trấn Nam Vương phủ, cao cao tại thượng, cần gì phải hơn thua với một nữ tử nhỏ bé?
Đã hạ thấp mình tới mức này rồi, còn gì không đủ?

“Là ta sai.” Hắn rầu rĩ nói, lời nhận lỗi mang theo một chút không cam lòng.

Nhưng Kiều Kiều chỉ lặng lẽ siết ngón tay, không đáp lời, không khí giữa hai người như đông cứng.

“Cớ sao nàng lại quật cường như vậy?”
Thế tử bất đắc dĩ thở dài, vươn tay nhéo nhẹ má nàng một cái:
“Rõ ràng hôm qua còn nhu thuận, lễ phép, kính cẩn. Nay liền dám cãi lời ta? Hay là trong lòng nàng cũng rõ, ta sẽ chẳng nỡ giận nàng thật.”

“Phải, còn phải đa tạ điện hạ đêm qua đã đặc biệt sủng ái.”
Nàng nhẹ đáp, giọng đều đều, không rõ là thật hay trào phúng.

Thế tử nghẹn lời.
“Ngươi... Hừm! Thôi vậy.”
Hắn buông tay khỏi người nàng, lui sang một bên ngồi xuống, đẩy thức ăn trên bàn về phía nàng.
“Ăn đi! Bổn điện không quấy rầy nữa.”

Kiều Kiều mím môi, liếc hắn một cái rồi lặng lẽ tiếp tục dùng bữa.

“Cố Thạch!”

Thế tử đột ngột gọi lớn.

“Có nô tài!”
 

Cố Thạch đáp lời, vội vã chạy vào, trong lòng thấp thỏm.

Từ sáng nay, khi thay Thị Hương đưa thuốc ngừa thai cho Kiều Kiều, hắn đã thoáng thấy dung nhan nàng.

Chỉ một cái liếc mắt thoáng qua...
Mà cứ như thiên tiên giáng thế, khiến hắn thần hồn điên đảo.

Nàng không nói một lời, chỉ đứng lặng tại chỗ — mà hắn, tim liền đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Chỉ cần nàng mỉm cười, hoặc liếc nhìn một cái, hắn cũng nguyện chết vì nàng.

Thì ra...
Đây chính là người được Thế tử sủng hạnh đêm qua.

Khoảnh khắc đó, lòng hắn bỗng đau nhói.
Không dữ dội, nhưng âm ỉ khó quên.

Hắn muốn nhìn trộm nàng thêm lần nữa, nhưng Thế tử canh giữ quá chặt, dục vọng chiếm hữu rõ ràng khiến hắn không dám vọng tưởng.

Không phải sợ bị trách tội, mà là sợ nàng vì hắn mà gặp họa.

Một nữ tử dung nhan khuynh thành, lại khiến lòng người dễ nảy sinh tạp niệm, ở chốn phủ đệ thế gia, tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.

Khi Thế tử phân phó chuẩn bị đồ ăn sáng, hắn còn cố tình dặn người dưới cúi đầu, không được lộn xộn nhìn ngó.

Hiện tại trong phủ, người ngoài chỉ biết Thế tử đêm qua ân sủng một tỳ nữ. Trong nội viện Thế tử gia, e rằng sắp có thêm một vị quý thiếp.

Nhưng dung nhan của vị quý thiếp này, ngoài Thế tử ra, chưa từng có ai được nhìn thấy.

“Chọn lấy bốn tỳ nữ lanh lẹ, siêng năng, đem về hậu viện hầu hạ Ngọc Nhi.”

Thì ra nàng tên là Ngọc Nhi.

“Lại phân phó quản gia đến kho lấy thêm vài vật dùng dành riêng cho nữ quyến, đưa đến đây.”

Thu thủy làm mắt, ngọc làm xương, nàng giống như ngọc lưu ly trong suốt, thanh khiết không nhiễm bụi trần.

“Dạ!” – Cố Thạch cúi đầu lĩnh mệnh.

Hắn cẩn thận che giấu rung động trong lòng, gắng sức giữ thần sắc bình thản, không để Cố Nguyên Quân nhìn ra chút manh mối nào. Hắn giống như xưa kia, điềm đạm trầm ổn, cung kính trung hậu.

Cố Nguyên Quân quả nhiên rất hài lòng với biểu hiện ấy.

Dù chính bản thân hắn – người từng nhìn quen nhan sắc khuynh thành – cũng còn không cầm lòng nổi trước dung nhan của Kiều Kiều, huống hồ là một hạ nhân thân phận ti tiện như Cố Thạch?

Cho nên Cố Thạch trung thành tận tụy, lại biết giữ bổn phận như vậy, càng khiến Cố Nguyên Quân thêm yên tâm, đem mọi việc liên quan đến Kiều Kiều đều giao cho hắn xử trí.

Cố Thạch làm việc quả không chậm trễ, Kiều Kiều vừa dùng xong điểm tâm, hắn đã cho người đưa đến một đống đồ tốt.

Trong đó, phần lớn là y phục và trang sức nữ nhân.

Cố Nguyên Quân đích thân chọn lấy một bộ váy lụa yên hà cẩm sắc màu lưu ly, đưa tới trước mặt nàng:
“Thử mặc bộ này xem sao.”

Kiều Kiều liếc nhìn hắn, rồi yên lặng nhận lấy.

Nàng không thích kiểu y phục này – quá diễm lệ, quá rực rỡ.

Nhưng… so với việc mặc y phục của Thế tử, nàng thà mặc bộ này còn hơn.

Khi nàng thay xong y phục bước ra, Cố Nguyên Quân chỉ cảm thấy trước mắt như bừng sáng, như trời đất mới sinh, ánh dương vừa rạng.

Một loại xúc cảm cực hạn va chạm vào tim phổi, như linh khí thiên địa tụ về một chỗ, đều đổ dồn lên dáng hình nàng, khiến hắn nghẹt thở, tâm trí chao đảo.

Tim hắn, không hiểu vì sao, bất chợt đập nhanh.

Hắn từng nói người nàng yêu không thể bảo hộ nàng. Nhưng hắn… chẳng lẽ có thể sao?

Hắn tuy là Trấn Nam Vương Thế tử, nhưng phía trên còn có Trấn Nam Vương, còn có hoàng tử quý tộc, còn có đế vương chí tôn.

Hắn, vẫn chưa phải là người có quyền lực cao nhất.

Bất giác, Cố Nguyên Quân dang tay ôm nàng vào lòng, siết chặt lấy như sợ nàng sẽ tan biến, giọng nói mang theo cố chấp sâu kín:
“Ngươi ở lại trong viện của ta, đừng bước chân ra ngoài được không? Bên ngoài kẻ xấu quá nhiều, nhất là những nam nhân có ánh mắt không hảo. Chỉ có ta… chỉ có ta mới thực lòng bảo hộ ngươi.”

“Thế tử gia…” Kiều Kiều bị hắn giữ chặt đầu, ép vùi vào trước ngực hắn, nghẹn ngào nói:
“Thiếp chỉ là một nữ nhân của ngài, lại còn chẳng có danh phận, chỉ là một thông phòng nô tỳ. Dù thiếp muốn đi… cũng chẳng có nơi nào có thể đi. Trong vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, ngoài viện của ngài, thiếp đâu còn đất đứng?”

Phải rồi… nàng bất quá chỉ là một tỳ thiếp thân phận thấp hèn, ngoài khuê phòng này ra, chẳng nơi nào dung nàng được.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Cố Nguyên Quân bỗng sinh ra một thứ kho*i c*m vặn vẹo, như thể chiếm hữu được cả thế giới.

Thân phận nàng vốn là như vậy – chỉ cần hắn muốn giấu, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là của riêng hắn.

Nàng là ngọc minh châu rực rỡ khiến người mê đắm, thì hắn chính là chiếc hộp gỗ đàn khóa kín, nhốt nàng bên trong, không cho ai khác chiêm ngưỡng.

Chỉ có hắn, mới được phép.

Dẫu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
“Nói gì mà lời ngốc nghếch thế! Bản vương nào cam tâm để ngươi mãi là một thông phòng thấp kém? Không bao lâu nữa, ta sẽ đích thân bẩm với Vương phi, thỉnh người nâng ngươi làm quý thiếp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play