Trấn Nam Vương đã nói muốn ở lại nơi này, liền thực sự lưu lại cùng Kiều Kiều, bắt đầu cuộc sống phu thê.
Chàng đối với nàng hết mực dịu dàng, giao sa quý giá nhất, châu ngọc tinh xảo nhất, món ăn dâng lên cũng đều được chọn lựa tinh tế. Điều quan trọng hơn cả, là chàng vô cùng ôn hòa. Đúng vậy — ôn hòa, thứ khí chất hoàn toàn khác biệt với Cố Nguyên Quân. Cố Nguyên Quân là thiếu niên anh khí bừng bừng, nhưng tính nết thất thường, nắng mưa bất định. Trấn Nam Vương lại là người từng trải, chín chắn trầm ổn, đáng tin cậy, lớn hơn nàng rất nhiều tuổi.
Kiều Kiều, sau khi vượt qua nỗi sợ hãi ban đầu, dần dần cảm nhận được nơi chàng một loại quan tâm mà bấy lâu nàng hằng khao khát từ một bậc trưởng bối.
“Vương gia, đã nhiều ngày không thấy Cố Thạch đâu cả?” Kiều Kiều được Trấn Nam Vương ôm vào lòng, tay khẽ vén ống tay áo rộng của chàng mà ngắm nghía.
“Ta đã đuổi hắn đi rồi.” Trấn Nam Vương nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay trắng mịn của nàng.
Kiều Kiều: “……”
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Trước đây hắn đối với thiếp rất tốt… Vương gia, người có thể… đừng làm tổn thương hắn được không?”
“Hắn là tâm phúc của thế tử, ta há lại dễ dàng ra tay hãm hại? Có điều… hắn tiếp tục ở lại đây thì không ổn.” Nhắc đến Cố Nguyên Quân, Trấn Nam Vương hoàn toàn không lộ ra chút chột dạ. Chàng đã cướp đi nữ nhân của chính con trai mình, thế nhưng không chút hối hận, cũng chẳng hề sợ hãi mà thừa nhận. Bởi lẽ, nếu có điều gì khiến chàng sợ hãi… thì đó chỉ có thể là Kiều Kiều mà thôi.
Trấn Nam Vương ánh mắt sâu thẳm, khẽ cụp mi, bình thản nhìn nàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT