Người đến, đúng thật là vị hôn thê chính danh của Đông Phương Vũ – Kiều Kiều.
Hôm ấy, sau khi chia tay với Vô Niệm, Đông Phương Vũ còn chưa kịp đi tìm nàng thì thân thể hắn đã đột nhiên trở bệnh. Trong suốt bảy ngày qua, hắn như dạo bước bên bờ sinh tử, nhiều lần tưởng như đã tắt thở. Mỗi lần như thế, hắn đều cắn răng vượt qua chỉ nhờ vào một niệm tưởng—nỗi lo và nỗi nhớ dành cho Kiều Kiều.
“Thiếu gia!” – Trung Phó, kẻ hầu thân tín theo hầu nhiều năm, lo lắng cúi người nhìn Đông Phương Vũ.
“Bổn công tử không sao.” – Đông Phương Vũ khẽ lắc đầu, thanh âm khàn khàn, đôi mắt ảm đạm mà cố chấp.
Thời gian càng kéo dài, khả năng Kiều Kiều gặp chuyện chẳng lành càng cao. Hắn không dám đánh cược, cũng không có gì để cược nữa. Nhưng trớ trêu thay, thân thể hắn lúc này lại như rách nát chẳng chịu nổi thêm một đả kích nào, hồi sinh ngắn ngủi trước đó giờ nghĩ lại chẳng khác nào một giấc mộng phù hoa.
Lúc Trung Phó dìu Đông Phương Vũ bước vào lầu dưới, cũng là lúc Vô Niệm vừa khéo ôm Kiều Kiều bước lên lầu hai.
Đông Phương Vũ cúi đầu ho khan kịch liệt, không hay biết điều gì, nhưng Trung Phó đứng bên lại vô tình ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm đến nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng của nam tử kia—liền ngẩn người tại chỗ.
“Ngươi làm sao vậy?” – Đông Phương Vũ thấy Trung Phó thất thần, không khỏi nghi hoặc.
“Ta… ta… người kia…” – Trung Phó lắp bắp, giơ tay chỉ lên thang lầu, nơi Vô Niệm vừa biến mất vào nhã gian, “Thiếu gia, người kia... dung mạo thực giống người! Giống y như đúc!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play