Những lời vừa rồi của Thẩm Kiến Xuyên quả thật chọc đúng vào điểm yếu trong lòng Hoắc Thanh Vân, nhưng sau một thoáng bùng nổ, anh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Hai người bọn họ đứng đây, chẳng khác gì hai con chó con cào cấu nhau, sủa loạn lên chỉ vì muốn tranh giành sự chú ý và sủng ái của cùng một người. Mà “chủ nhân” bị tranh giành ấy — Kiều Kiều — lại cực kỳ bình thản, dường như chẳng hề để tâm đến cuộc khẩu chiến đang diễn ra, chỉ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh chơi đùa cùng Hoắc Tiểu Bối.
Hoắc Thanh Vân liếc nhìn Kiều Kiều một cái, rồi bất chợt bật cười. Anh quay sang nhìn Thẩm Kiến Xuyên với ánh mắt giễu cợt, giọng nói mang theo vẻ khinh bỉ:
“Cậu nói nhiều như vậy, chẳng qua cũng chỉ muốn thu hút sự chú ý của Kiều Kiều thôi. Nhưng Kiều Kiều là vợ tôi – danh chính ngôn thuận, có giấy đăng ký hẳn hoi. Cậu đứng đây ba hoa chích chòe những lời ly gián, không thấy xấu hổ sao? Hay là nói, nhà họ Thẩm các người dạy con kiểu đó? Là người thừa kế tương lai, mà lại đi làm mấy chuyện như tiểu tam chen vào hôn nhân người khác? Chẳng lẽ cậu muốn công khai giật chồng, à không, giật vợ người ta giữa ban ngày ban mặt?”
Thẩm Kiến Xuyên: “……”
“Lần này hợp tác với nhà họ Thẩm, phía Hoắc thị chúng tôi thật lòng rất coi trọng,” Hoắc Thanh Vân thu lại nụ cười, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, “Nhưng xem ra, Thẩm tổng không hẳn đến đây vì chuyện làm ăn, mà là có mục đích cá nhân khác. Nếu đã như vậy, Thẩm tổng có thể rời đi. Hoắc thị chúng tôi không chào đón kiểu ‘hợp tác giả, chen chân thật’ đâu.”
Cái gì mà “không chào đón”? Rõ ràng là lão cáo già sợ anh ở đây lâu quá sẽ khiến Kiều Kiều động lòng mà thôi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT