Nhìn cháu đích tôn nhà mình ngày càng giống như bị ma ám, ngoan cố cố chấp chẳng khác gì không thấy đường về, ông cụ Thẩm thực sự chỉ muốn vác gậy đập cho một trận nên thân. Nhưng không được. Cả nhà họ Thẩm ba đời, đến đời thứ ba cũng chỉ có thằng cháu đích tôn này là có thể ngẩng mặt với người ta, có sầu thêm mấy phần cũng đành phải nín nhịn.
Mà dù có nhịn, thì có vài chuyện vẫn phải nói cho rõ ràng.
“Thẩm Kiến Xuyên.” Giọng ông cụ nghiêm lại, nét mặt cũng trầm xuống, “Ông mặc kệ con nghĩ gì về bà Hoắc, nhưng con là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, là người sẽ gánh cả sản nghiệp sau này. Làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ, đừng vì một người phụ nữ mà trở mặt hoàn toàn với nhà họ Hoắc.”
Dù gì thì người phụ nữ đó cũng đã khiến cha con nhà họ Hoắc mâu thuẫn, giờ thằng cháu mình lại còn muốn nhảy vào chen một chân, đúng là sốt ruột không để đâu cho hết.
Ha! Ông cụ cũng có thể tưởng tượng được cái viễn cảnh tương lai náo nhiệt thế nào giữa hai nhà.
“Ông nội!” Thẩm Kiến Xuyên không vui ra mặt, liếc mắt một cái, “Con là loại người đó sao?” Cậu là người biết tính toán, biết nhìn thời thế. Đào góc tường mà để người ta phát hiện ra thì có khác gì tự vạch áo cho người xem lưng? Cái trò ngư ông đắc lợi mới là đạo lý.
Chỉ cần Hoắc Thành và Hoắc Vân Châu đấu nhau lưỡng bại câu thương, thì cậu mới nên lên sân khấu — đến lúc đó ra mặt an ủi Kiều Kiều đang tổn thương, vừa không mất thể diện, vừa chiếm được lòng người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT