Hoắc Tiểu Bối chỉ là một đứa bé con, nhỏ xíu như nắm tay, hoàn toàn không phân biệt nổi sự khác nhau giữa Hoắc Vân Châu và Hoắc Thanh Vân. Trong mắt con bé, hai người lớn nhìn giống nhau đến kỳ lạ, đứng cạnh nhau cứ như... ba biến thành hai vậy.
Con bé lạch bạch chạy bằng đôi chân mũm mĩm, vươn đôi tay tròn vo, miệng cười khanh khách, lao thẳng về phía hai người đàn ông phía trước.
“Ba ba, ôm một cái!” Đứng ở bậc cửa, Tiểu Bối giang tay với cả hai người, gọi một cách vô cùng ngọt ngào.
Hoắc Vân Châu giờ đã quen với tiếng “ba ba” của Tiểu Bối, cho nên ngay khi Hoắc Thanh Vân giơ tay ra trước, anh cũng theo phản xạ mà giơ tay theo.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, không khí như khựng lại trong một nhịp dài nặng nề.
Hoắc Thanh Vân không nói gì, chỉ thuận tay bế bổng Tiểu Bối từ chỗ Vân Châu, ôm gọn con bé vào lòng.
“Sao nào, mới có một ngày không gặp mà con đã không nhận ra ba rồi à?” Anh nựng nựng má thịt của con bé, giọng khẽ trách yêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT