“Kiều Kiều, anh ta gọi em là Kiều Kiều.” – Hoắc Vân Châu chậm rãi lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Hắn nghiêng đầu, giọng nói trầm ổn mà thẳng thắn:
“Vậy em nghĩ, anh là người như thế nào?”
Người như thế nào ư? Đương nhiên là kiểu đàn ông mặt lạnh, lòng dạ thâm sâu, không có mắt nhìn người rồi. “Mặt lạnh, lòng lang dạ sói” là cách Hoắc Thanh Vân từng nói. Còn chuyện không có mắt nhìn người thì… chỉ cần thấy hắn có thể để mắt đến cái loại nhạt nhẽo như Ngô Chỉ Nhu là đủ hiểu—chắc chắn không phải loại thông minh gì cho cam.
Nhưng giờ nhìn lại thì dường như cũng không phải hoàn toàn như vậy. Ít nhất thì vẻ ngoài kia… quả thật có phần khiến người khác không dám xem thường. Chỉ cần đứng yên ở đó, không nói một lời nào, khí thế kia cũng khiến người khác phải dè chừng. Rõ ràng không phải kiểu dễ chọc.
“Một người đàn ông… rất đẹp trai!” – Kiều Kiều trả lời có phần mơ hồ, nhưng lại ẩn giấu chút gì đó thâm thúy, khó đoán.
“Kiều Kiều, tụi mình vào trong đi! Ở trong có rất nhiều trò hay ho hơn nhiều so với việc đứng đây tám chuyện với mấy người không rõ mục đích.” – Thẩm Kiến Xuyên nhanh chóng chen vào, cắt ngang không khí kỳ lạ giữa hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT