Hoắc Vân Châu nuôi tình nhân thì không sao, điều khiến người ta dè chừng chính là tình nhân biết giở trò. Nhất là loại giỏi giả thanh cao để che đậy lòng dạ đen tối. Nhìn đi, rõ ràng đã tới trước mặt chị, vậy mà vẫn còn bày ra bộ dạng thông minh giữ lấy mặt nạ giả tạo. Là sao? Sợ chị lật bài vạch trần cô ta trước mặt Hoắc Vân Châu à?
“Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao Hoắc Vân Châu lại trở thành người như thế. Có người mẹ kế như chị, e là bố anh ta cũng chẳng tử tế gì với anh ta đâu. Chị nói tôi ham tiền, vậy thử hỏi trong hai chúng ta, ai mới thực sự là kẻ tham lam?” – Ngô Chỉ Nhu cười mỉa, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn Kiều Kiều.
“Thu lại tấm chi phiếu của chị đi. Nhân cách của tôi không phải thứ có thể bị xúc phạm chỉ bằng vài đồng bạc lẻ.”
“Xúc phạm ư?” – Kiều Kiều khẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt thản nhiên – “Cô phản ứng dữ dội vậy, chẳng lẽ là đang đau lòng thay Hoắc Vân Châu?”
“Tôi không có!” – Ngô Chỉ Nhu gần như bật dậy, giọng đầy kích động.
Kiều Kiều đặt ly cà phê xuống, ngón tay chạm vào thành ly còn vương hơi ấm, khóe môi nhếch nhẹ:
“Tôi cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao cô phải cuống lên như thế? Miệng thì luôn miệng bảo bị Hoắc Vân Châu uy hiếp, không thể rời đi. Nhưng lời trong lời ngoài của cô, cứ như thể đang mang tình ý với anh ta vậy. Ngô tiểu thư à, cái kiểu ‘lạt mềm buộc chặt’ đó giờ lỗi thời lắm rồi. Nếu đã muốn, thì cứ thẳng thắn, đàng hoàng mà muốn. Dù là làm người thứ ba, ít ra cũng nên quang minh chính đại theo đuổi tiền tài, đừng có giả vờ thanh cao. Đáng khinh nhất là cái kiểu rõ ràng khát khao đến phát cuồng, mà còn giả bộ thanh sạch, rồi đòi người ta dựng miếu thờ mình như thánh nữ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play