Đêm khuya tĩnh mịch, vạn vật đều lặng im, trong lòng ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc, Bách Lý Chiêu bất giác lại rơi vào ký ức ba năm trước.
Thuở ấy, hắn cùng Kiều Kiều đúng lúc tình nồng ý đậm, mỗi lần vụng trộm ở chung, nàng cũng giống như hiện giờ, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng hắn. Một đôi mắt ẩn tình lặng lẽ ngắm nhìn hắn, trong đôi con ngươi ấy là bao nhiêu thâm tình khó giấu, rõ ràng đến mức khiến người ta không cách nào làm ngơ.
Mỗi khi cảm nhận được tình ý của nàng, lòng hắn liền như ngâm trong dòng nước ấm, cả người cũng như lâng lâng chìm vào một cõi thỏa mãn đến vô bờ.
Nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt Bách Lý Chiêu càng thêm ôn hòa.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về bờ vai Kiều Kiều, giọng nói mang theo vài phần nhu tình:
“Kiều Kiều, chúng ta… quay về như xưa có được chăng? Quên đi Dụ Vương, trẫm vẫn luôn chờ nàng.”
“Quay về như xưa?” Giọng Kiều Kiều lạnh nhạt như sương tuyết, “Nếu ngươi thực lòng đợi ta, vậy vì sao hôm ấy lại nổi giận vô cớ, sau đó không cho người tìm ta, lại còn đem ta giam cầm nơi hoàng cung?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play