Ba mươi năm trước, Vô Niệm từng bị kẻ gian ám toán, sau đó bị phong ấn ký ức, rơi xuống nhân gian, lưu lạc vào một ngôi cổ tự hương hỏa thịnh vượng.

Phương trượng chùa thấy hắn căn cơ thông tuệ, liền hết mực yêu quý. Chỉ chưa đầy nửa năm, đã định đoạt cho hắn kế thừa chức vị trụ trì đời sau.

Người ghen ghét đố kỵ chẳng ít, song Vô Niệm bản thân lại chưa từng sanh lòng quyến luyến. Hắn luôn cảm thấy chính mình không thuộc về chốn hồng trần khói lửa này, trong tâm có một loại thôi thúc lặng lẽ, như có như không — một ngày nào đó, hắn tất sẽ rời đi.

Hôm ấy trời đổ mưa lớn, là ngày Vô Niệm lần đầu gặp nàng.

Như thường lệ, hắn một mình lên sau núi làm sớm khóa. Nơi vắng vẻ tịch liêu, chân bước trên con đường ngập lá rụng còn chưa ai in dấu, bỗng trong làn mưa dày đặc vọng lại một tiếng nức nở khe khẽ, tựa tiếng mèo con r*n rỉ, như khóc như gọi.

Ban đầu Vô Niệm ngỡ tai mình nghe lầm, nhưng cẩn thận dừng chân lắng lại, mới nhận ra quả thật là có tiếng nữ tử đang khóc. Âm thanh mỏng manh, lộ ra vài phần uất ức run rẩy, như thể bị kinh sợ quá độ.

Hắn nhẹ giọng gọi:
“Là ai đó?”

Tiếng khóc im bặt.

Nhưng dù không còn tiếng nức nở rõ ràng, thì trong cơn mưa tầm tã giữa rừng sâu sau núi, Vô Niệm vẫn nghe thấy loáng thoáng tiếng hít thở đứt quãng, như cố nén lại tiếng khóc. Là cô nương ấy đang sợ hãi.

Đáng thương mà cũng đáng yêu.

“Nữ thí chủ gặp chuyện khó khăn gì chăng?” – Thanh âm Vô Niệm ôn hòa như suối mát đầu hè, hắn cố ý đè thấp giọng nói, hòng giảm bớt cảm giác uy hiếp do mình là nam tử, mong có thể trấn an vị cô nương kia.

“Chớ sợ, bần tăng không phải kẻ xấu.”

Kẻ xấu tự nhiên chẳng bao giờ chịu thừa nhận mình là kẻ xấu. Nhưng may mắn thay, cô nương ấy có lẽ còn quá ngây thơ. Chỉ một hồi lời an ủi nhẹ nhàng, nàng đã đáp lại.

“Thật… thật sao?” – Giọng nói mềm mại như lông tơ ướt mưa, mang theo ngây thơ chưa vướng bụi trần.
“Ta… chân bị thương, không đứng lên nổi. Ngươi… có thể giúp ta chăng?”

Vô Niệm không đáp lời ngay. Hắn trầm mặc hồi lâu, đoạn thở dài một hơi, chống lấy cây dù thanh trúc, men theo âm thanh mà tìm đến.

Ấy là lần đầu hắn gặp nàng — Kiều Kiều.

Nàng vận xiêm y vàng nhạt, trên đầu cài trâm ngọc, bộ diêu linh động khẽ lay theo làn gió mưa. Toàn thân ướt đẫm, y phục dính sát vào người, lộ rõ vóc dáng mong manh xinh đẹp, như tinh linh lạc bước giữa rừng già. Đôi mắt trong trẻo vô tri ngơ ngác nhìn hắn, không tự biết mình vừa gây nên bao sóng gió trong lòng một kẻ vốn thanh tu khổ hạnh.

Vô Niệm khẽ nuốt nước miếng, không tự chủ mà đưa cây dù che lấy thân nàng, dịu giọng hỏi:
“Còn đứng dậy được chăng?”

“Không thể...” – Kiều Kiều vừa nói vừa mím môi, chỉ ngón tay trắng nõn về phía mắt cá chân, “… đau lắm…”

Vô Niệm cúi đầu nhìn theo, quả nhiên thấy cổ chân nàng sưng đỏ, phần vạt váy chỗ đó còn bị rách đôi ba chỗ, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng ngần, tương phản rõ rệt với vết sưng tấy nơi mắt cá.

Chỉ liếc mắt một cái, đã khiến lòng người run rẩy. Là thương xót… hay thứ gì sâu hơn, hắn cũng không dám đoán.

“… Đắc tội.” – Hắn thấp giọng nói, đoạn đưa dù sang tay nàng, rồi nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, cúi người ôm bổng nàng lên.

“Nha!” – Kiều Kiều thét khẽ, suýt nữa làm rơi cả dù. Thân thể nhỏ nhắn bất ngờ được bế bổng, theo bản năng, nàng liền ôm lấy cổ Vô Niệm, khuôn mặt nhỏ tái nhợt dán sát vào lồng ngực hắn.

Thân thể mềm mại như cánh hoa ướt, bị hắn ôm trọn trong lòng.

Mưa vẫn rơi, càng khiến thân hình nàng trở nên ướt át, y phục mỏng manh dán chặt lấy da thịt, vẽ nên từng đường nét kiều diễm lạ kỳ. Chỉ cần cúi đầu một chút, Vô Niệm liền có thể thu hết cảnh xuân vào mắt.

Hắn đè nén tâm tư, ôn tồn lên tiếng:
“Tiểu tăng pháp danh Vô Niệm, là sa di của tịnh tự này. Trời mưa lớn thế này, cô nương cớ sao lại một mình ở nơi rừng vắng hẻo lánh, lại còn bị thương nặng đến vậy?”

Vừa hỏi, hắn vừa ôm nàng bước từng bước vững chãi, rời khỏi khu rừng sau núi trầm tĩnh…

Dẫu trong lòng vẫn vương chút nghi ngờ cùng dè chừng, song bản tính vốn ôn hòa tĩnh lặng, Vô Niệm chưa từng biểu lộ nửa phần sắc mặt lạnh lùng. Lời hắn nói ra vẫn dịu nhẹ, bình thản như nước suối sau chùa.

“Cô nương xưng hô thế nào?”

“Ta… ta gọi là Kiều Kiều.” Nàng cắn nhẹ vành môi, hạ giọng nói, “Ta đến đây tìm người…”

Giọng nàng rất nhỏ, như sợ làm kinh động cỏ cây.

“Vị hôn phu ta đột nhiên bặt vô âm tín. Nghe người ta nói… hắn muốn vào cửa Phật. Ta không muốn hắn xuất gia… liền giấu người nhà, một mình lén chạy ra ngoài tìm hắn. Nhưng bên ngoài thực sự rất nguy hiểm… Ta cũng không biết làm sao… cứ thế một mình đi mãi… rồi… bị thương.”

“Vị hôn phu?” Nghe tới ba chữ này, không hiểu sao lòng Vô Niệm đột nhiên khẽ siết lại.

Tay đang đỡ Kiều Kiều vô thức siết chặt thêm chút nữa.

“Sơn lâm sau chùa đường núi hiểm trở, lại thường có mãnh thú lui tới. Cô nương đơn thân một mình đến nơi này, thật là vô cùng nguy hiểm.”

“Ta… ta biết rồi.” Kiều Kiều nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Vô Niệm, đôi tay mềm như bún. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn lúc này co lại thành một đoàn, mang theo vẻ hoảng hốt cùng hối hận, “Về sau ta không dám nữa…”

Chốn sau núi này vốn là nơi thanh tu, Vô Niệm lại ưa tĩnh mịch, thường cư ngụ một mình trong gian tiểu trúc. Dưới sự dung túng ngầm của phương trượng, người ngoài chẳng mấy ai dám bén mảng tới quấy nhiễu.

“Nơi này vắng vẻ, người qua lại thưa thớt, cô nương cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng.”

Dù chẳng bận tâm chuyện trần thế, nhưng Vô Niệm vẫn biết danh dự của nữ tử là trọng yếu nhường nào. Đỡ Kiều Kiều ngồi xuống chõng tre, hắn liền theo lễ mà lùi lại một bước, giữ khoảng cách kính cẩn, chẳng để nàng cảm thấy mảy may lỗ mãng hay thất lễ.

“Cô nương yên tâm, sẽ không ai biết ngươi ở nơi này.”

“Ân…” Kiều Kiều đáng thương gật đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt ướt át tội nghiệp. Y phục ướt sũng dính sát vào người, lại thêm gió mưa lạnh lẽo, nàng không kìm được hắt hơi một cái lớn.

“Lạnh quá…” Nàng mũi đỏ bừng, tựa hồ con thỏ nhỏ bị dọa đến kinh hoảng, đến liếc nhìn Vô Niệm một cái cũng không dám.

“Thương gân động cốt, ít cũng trăm ngày. Vị cô nương này chỉ sợ phải tĩnh dưỡng ít nhất một tháng, mới có thể hạ đất đi lại.”

“À... à…” Kiều Kiều ngơ ngác gật đầu, trông chẳng khác nào một con ngỗng nhỏ mềm mại ngốc nghếch, gật đầu cũng ngoan, tiếng đáp cũng ngoan, khiến người nhìn bất giác sinh lòng thương tiếc.

“Vậy…” Vô Niệm nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng, “Cô nương có cần bần tăng thông báo cho thân nhân? Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, bần tăng thân là tiểu sa di, lại độc thân độc cư cùng cô nương một viện, e là không tiện.”

“Không, không cần!” Kiều Kiều hoảng hốt, vội đưa tay nắm lấy cánh tay chàng.

Ánh mắt Vô Niệm theo bản năng rơi xuống bàn tay nhỏ kia.

Bàn tay mềm mại trắng muốt, ngón tay thon dài, tựa hồ không hề có lực, nhưng một cái nắm lấy lại khiến tâm mạch chàng khẽ chấn động. Mắt thấy bị chàng nhìn, Kiều Kiều tựa hồ chột dạ, vội buông tay, giọng cũng mang theo vài phần run rẩy:
“Ta… ta ngoan lắm… sẽ không quấy rầy thanh tu của đại sư đâu. Chờ chân ta khỏi, nhất định sẽ lập tức rời đi, tuyệt không gây thêm phiền phức…”

Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, câu chữ lại đầy nhún nhường, giống hệt như tiểu thỏ con nhà ai lạc đàn, vừa chạm vào đã thấy đau lòng. Lại còn vô tâm vô phòng, một chút đề phòng cũng chẳng có.

“Cô nương đã không muốn, bần tăng tất nhiên không ép. Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Cô nương cứ yên tâm dưỡng thương tại đây, bần tăng tuyệt đối không đuổi.”

“Dạ!” Kiều Kiều lập tức nhoẻn miệng nở nụ cười, khuôn mặt rạng rỡ như hoa nở mùa xuân, khiến cả phòng như sáng bừng lên một tia ấm áp.

Trong khoảnh khắc ấy, Vô Niệm bất giác thất thần. Giống như bao nhiêu ngôn từ đều nghẹn nơi cổ họng, trong lòng ngực chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề, chẳng thể nói thành lời.

Ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt, Vô Niệm đành khoác áo ra ngoài chuẩn bị ít cơm cháo cho nàng. Trong phòng lại chỉ còn lại một mình Kiều Kiều.

Ngay lúc ấy, góc phòng bỗng vang lên tiếng gió xoáy, không gian vặn vẹo rồi lặng lẽ mở ra một khe hở, từ trong đó có một người lặng lẽ bước ra, động tác cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đem Kiều Kiều ôm trọn vào lòng.

“Bảo bối thật là lợi hại, chưa đầy một ngày đã khiến tiểu hòa thượng kia động tâm.” Người vừa ôm lấy nàng chính là Đông Phương Vũ, ánh mắt tà mị mang theo mấy phần đắc ý.

“Đương nhiên rồi.” Kiều Kiều nhón người ôm cổ hắn, thần sắc rạng rỡ, đuôi mắt cong cong như cánh hoa đào mùa xuân, ánh mắt kiêu ngạo không giấu giếm. Cái dáng vẻ e thẹn nhu mì ban nãy trước mặt Vô Niệm giờ đã chẳng còn lại chút nào.

“Ta vốn là yêu nữ Hợp Hoan Tông, câu dẫn một hòa thượng chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Kiều Kiều nhếch môi cười, giọng mềm nhẹ mà ngông cuồng.

Song nói tới đây, nàng lại chậm rãi kéo dài âm cuối, ánh mắt khẽ liếc Đông Phương Vũ, ngữ khí mang ba phần ghét bỏ:
“Chỉ là... bộ dạng hiện tại của ngươi thực sự khiến người ta không thể nào ưa nổi.”

Là Tông chủ Hợp Hoan Tông, Đông Phương Vũ vốn nổi danh mị thuật siêu tuyệt, dù khi giả vờ thanh tâm quả dục vẫn toát lên khí chất phong lưu tà mị, khiến kẻ khác vô phương kháng cự. Nhìn sâu vào, lại như họa đồ phóng túng ngông cuồng, không thiếu phần trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thế nhưng giờ phút này, hắn lại vận dung mạo Vô Niệm — vóc người vẫn là phong tư tuấn lãng, nhưng gương mặt thanh khiết như tiên giả giữa chốn hồng trần. Hai luồng khí chất vốn đối lập, cưỡng ép dung hòa trên cùng một thân hình, lại thành ra quái dị khó tả.

Kiều Kiều vươn tay trắng như tuyết, hung hăng nhéo lấy gương mặt hắn, giọng trêu chọc xen lẫn phiền chán.

Đông Phương Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể cười khổ. Hắn nhéo cằm nàng, cúi người nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi trắng nộn:
“Tiểu tâm can không lương tâm, ta làm thế còn không phải vì ngươi đó sao?”

Phật tu chi thân, Phật cốt cùng tâm đầu huyết đều là linh vật bị Thiên Đạo ràng buộc. Nếu không phải bản tâm tình nguyện, cưỡng đoạt trái đạo liền sẽ bị phản phệ.

Chỉ có khiến Phật tu chân tâm động tình, bằng lòng giao ra tâm huyết cùng Phật cốt, mới có thể lách qua lưới trời, chiếm được thiên cơ.

Cho nên...

Đông Phương Vũ trầm mặc nhìn Kiều Kiều, trong mắt hiện lên muôn vạn cảm xúc phức tạp.

— Vô Niệm bắt buộc phải yêu nàng.

Nhưng bảo vật mà hắn nâng niu cất giấu bao nhiêu năm, nay lại phải đưa tay trao tận tay người khác…

Cảm giác ấy, quả thực đắng cay đến cực điểm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play