Nửa tháng kể từ khi Thập Diên đến Ngô Châu thành, nàng vẫn chưa từng thấy mặt Chu Thời Dự. Trong lòng nàng dâng lên một tia nghi hoặc – rõ ràng nàng nhớ Sầm Mặc đã nói, sau khi đánh hạ Hổ Nha Lĩnh, hắn và Chu Thời Dự đã hội hợp.
Tây Bắc lúc này gió lạnh thấu xương, cát bụi theo gió lồng lộng cuốn qua từng ngọn núi, khiến người đi đường vất vả không kể xiết. Giữa gió cát mịt mùng, có bóng người chật vật ngã nhào xuống, dựa vào một thân cây khô cằn để gượng đứng, rồi bất chợt ho ra một ngụm máu đen.
Cố Uyển Dư nâng tay, nhẹ lau khóe môi vấy máu. Trên thân thể mảnh mai của nàng, vết thương chằng chịt, máu đã thấm đẫm vạt áo. Sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi ướt đầm mái tóc.
Tiếng vó ngựa từ xa dần truyền đến. Nàng cắn chặt môi, gắng giữ thần trí tỉnh táo. Không dám dừng chân, nàng liếc nhìn xung quanh, rồi nhào mình lăn xuống một sườn dốc đầy đá vụn, để cát bụi che lấp hành tung.
Tiếng "rắc" khô khốc vang lên – có lẽ xương đã gãy. Cố Uyển Dư khẽ kêu lên, đau đớn đến mức suýt ngất đi. Nàng nghiến chặt răng, môi bị cắn đến bật máu, vẫn không dám phát ra một tiếng.
Tiếng vó ngựa nhanh chóng vụt qua đỉnh đầu nàng. Nàng chỉ còn có thể tự nhủ: Ta không thể chết… ta còn chưa về được…
Trong quân doanh nơi biên giới, Tư Ngạn Đồng ngồi ngay ngắn trên giường, để quân y băng bó những vết thương trên cánh tay và bên sườn. Máu đã nhuộm đỏ lớp băng trắng, vậy mà hắn vẫn thản nhiên như không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play