Tình Văn giấu đôi tay nhỏ vào trong tay áo, lòng bàn tay khẽ run. Nàng không biết liệu Lâm nhị gia có đang hoài nghi điều gì hay không, nhưng trong tình cảnh này, sự lo sợ trong đáy lòng nàng không cách nào đè nén được.
Nàng cố nén mọi cảm xúc, cúi thấp đầu, giọng nhỏ nhẹ đáp:
“Đại nhân nhớ đúng. Chính là... nô tỳ.”
Tình Văn vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Lâm nhị gia chỉ khẽ nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó... lại buông tha.
“Về đi.”
Tình Văn ngơ ngác. Chỉ như vậy mà cho qua sao? Chẳng lẽ, ngài ấy chỉ đơn thuần hỏi một câu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play