“Thành chủ, người... người bị thương rồi ạ?”
Ngu Thính Vãn cúi đầu nhìn miệng vết thương nơi cánh tay đã được băng bó cẩn thận, lớp vải trắng sạch sẽ, không còn cảm giác đau đớn. Nàng khẽ lắc đầu, trong lòng không gợn sóng.
Sau khi tiếp nhận gánh nặng từ phụ thân, nàng đã quá quen với những tổn thương như thế này. So với thương đau trong lòng, chút rách da chảy máu chẳng đáng là gì.
Phụ thân nàng năm xưa có bốn người con – ba trai, một gái. Nhưng đến cuối cùng, chỉ còn mình nàng sống sót để nối nghiệp.
Ngày nàng tiếp nhận cổ trùng, cũng là ngày cuối cùng ba huynh trưởng còn sống. Một ngày trước khi nàng bước lên ngôi vị Thành chủ, ba người họ đều đột ngột qua đời.
Ngoại thành truyền ra tin đồn rằng chính nàng đã ra tay hạ độc, chỉ vì chiếc ghế Thành chủ. Ngu Thính Vãn chẳng buồn thanh minh. Giải thích, có ích gì đâu?
Ngu gia bao đời nay thủ hộ Thanh Sơn Thành, nhận được lòng kính trọng của dân chúng, cũng phải vì thành này mà gánh vác mọi tai tiếng. Nàng mang danh là nữ nhi, hơn nữa thân thể đã hòa cổ, không thể sinh con, nhưng số mệnh nàng đã định – phải vì Thanh Sơn Thành, bồi dưỡng một người kế thừa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT