Đó là một đoạn quá khứ đen tối nhất của nàng. Bất kể là quỳ rạp trước cổng tông môn khổ sở cầu xin, hay là liều mạng tu luyện nhưng không tiến thêm được một tấc, đều khiến nàng lúc đó đau khổ không chịu nổi, thậm chí không biết nên báo thù cho cha nương như thế nào.
Vây quanh bên cạnh là vô số lời bàn tán và chế nhạo. Nàng theo Ngu Nhân ở trên một trong những chủ phong là Giáng Tiêu Phong, trên người pháp bảo vô số, linh thạch lấy mãi không hết, nhưng không có một người có thể tâm sự.
Đệ tử trong môn cảm thấy nàng thân phận cao, tính tình kiêu ngạo, không ai muốn cùng nàng qua lại nhiều. Ngay cả Doãn Hủ luôn miệng gọi nàng là sư muội, cũng chẳng qua chỉ là ghen tị với Thiên linh căn của nàng, cả công khai lẫn ngấm ngầm gây khó dễ cho nàng mà thôi.
Lâu dần như vậy, nàng liền cũng xem như ai cũng không coi trọng, ngày càng tùy ý làm bừa, kiêu căng ngang ngược.
Nàng lúc đó đã hận rất nhiều người, đệ tử ngoại môn, Doãn Hủ, Ngu Nhân…
Hận không thể rút gân lột da họ, khiến họ tan thành tro bụi. Nhưng bây giờ đại thù đã báo, ân oán đã dứt, nàng liền cũng buông bỏ những thù oán này, không để sự độc ác của họ cản bước chân mình, không để sự phẫn hận trong quá khứ trở thành xiềng xích trói buộc mình.
Một lũ người chết mà thôi, lại sao xứng được nàng để trong lòng?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT