Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT

Hố mới hố mới, mong cả nhà ủng hộ, sẵn pr mấy bộ cũ của sốp, mom nào thích truyện nam9 chiếm hữu này kia có thể tham khảo 3 bộ khác đã hoàn trong wall sốp / tag Fiona nha <33>

Ra truyện không có lịch cụ thể, cả nhà bấm vào icon cái chuông ở trang truyện để nhận thông báo khi có chương mới nha <33>

Trong rừng rậm, những cây đại thụ che trời tạo thành từng vòng bóng râm dày đặc, âm u. Gió thổi lá cây xào xạc, tựa như khúc nhạc đòi mạng, lúc cao lúc thấp, khiến lòng người hoảng hốt.

Giữa một bụi cây không quá rộng, một nữ tử áo đỏ đứng ở chính giữa, hai tay đan vào nhau trước người, mười ngón tay kẹp những sợi tơ bạc lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Máu tươi đặc sệt từ trên đó chậm rãi trượt xuống, rơi vào bùn đất, một phần bị lớp đất ẩm ướt điên cuồng thấm hút, phần còn lại vang lên những tiếng tí tách.

Xung quanh nàng, một vòng thi thể không rõ mặt mũi nằm ngổn ngang. Y phục của họ đều đã rách nát tả tơi, bị những món vũ khí sắc bén cắt qua, máu tươi từ vết thương dữ dội phun ra đang thấm dần qua những kẽ hở trên vải.

Họ dần dần mất đi hơi thở, thân thể trở nên cứng đờ, vũng máu hỗn độn dưới thân cũng bắt đầu đông lại.

Trên gương mặt Ngu Chi chẳng biết từ lúc nào đã vương vài giọt máu tươi, làn da vốn trắng nhợt lại được mấy vệt đỏ tươi này làm cho ấm áp hơn, tôn lên dung mạo nàng càng thêm yêu dị. Hoà cùng đuôi mắt xếch lên của nàng, trong phút chốc toát ra vài phần cảm giác câu hồn đoạt phách.

Chỉ tiếc rằng, những kẻ được chứng kiến cảnh này đều đã nhắm mắt xuôi tay.

Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve sợi Nhiễu Tuyết Tơ lạnh lẽo mà dẻo dai. Ngón trỏ hơi cong, khẽ gảy lên đó một cái, phát ra tiếng vang lanh lảnh êm tai. Âm thanh lướt qua tán lá, truyền đi xa, dần biến thành những tiếng rít gáy đến rợn người.

Mùi máu tanh bốc lên từ mặt đất, ngày càng nồng nặc. Ngu Chi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tựa như đang ngửi thấy hương hoa cỏ thơm ngát, để lộ một vẻ mặt cực kỳ vui sướng, thậm chí có chút say mê.

Nàng khép hờ đôi mắt, nhẹ giọng cảm thán: “Vân Căn Chi Thủy... ở Vân Hà...”

Hồi lâu sau, nàng mới phẩy tay áo, phủi đi lớp bụi vô tình dính phải trong lúc giao chiến, lau đi vết máu ở khoé mắt, rồi bước qua những thi thể trên đất, rời khỏi nơi này.

Miên man suy nghĩ về tin tức phải truy tìm rất lâu mới có được, Ngu Chi nửa dựa vào chiếc Trụy Vân Chu rộng thênh thang, dùng một dải lụa đỏ che mắt, ngăn bớt ánh mặt trời quá chói chang.

Bên cạnh nàng là biển mây cuồn cuộn, dưới chân là phàm nhân vô tận.

Gió nhẹ mơn man trên mặt, thổi bay mái tóc dài buông xõa bên người. Thỉnh thoảng có chim bay ngang qua, mang theo tiếng vỗ cánh lạch phạch.

Khung cảnh yên tĩnh, thoải mái dễ chịu khiến nàng buồn ngủ rũ rượi, bất giác chìm vào một giấc mộng tàn khốc, đen tối đặc quánh.

Trong mộng, nàng vẫn là cháu gái cưng được trưởng lão Thái Thanh Tông nâng niu trong lòng bàn tay, những trải nghiệm thời thơ ấu giống hệt như nàng ngoài đời thực. Chỉ khác là trong mộng, tu chân giới gặp đại kiếp, sinh linh lầm than, bao gồm cả chính nàng cuối cùng cũng sẽ mất hết tu vi, thân tử đạo tiêu*.

(*):thân xác chết đi, đạo hạnh cũng tan biến

Chỉ có một người xuất hiện vào thời khắc cuối cùng, giúp tòa nhà sắp sụp đổ đứng vững trở lại, cứu vớt tu chân giới khỏi kiếp nạn đó.

Người ấy chính là Tạ Triêu Hề.

Hắn khi còn nhỏ không có chút thiên phú tu luyện nào, chịu đủ mọi tủi nhục và áp bức, nhưng chỉ trong một đêm đã trở thành một kẻ tài năng kinh diễm, từ đó con đường tu hành một mạch thuận lợi, những kẻ được mệnh danh là thiên chi kiêu tử trong truyền thuyết ở trước mặt hắn căn bản không thể nào so bì.

Người này khi sa cơ lỡ vận đã trải qua đủ mọi gian truân, nhưng sau khi thành danh lại lòng mang thiện niệm, đối với những kẻ từng áp bức mình đều tha thứ cho tội lỗi trong quá khứ, sống chẳng khác nào một vị Bồ Tát.

—— Hắn quả thật cũng không phải người, mà là cái gọi là Thiên Đạo hóa thân!

Ngu Chi trong giấc ngủ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, cực kỳ phản cảm với cách làm lấy oán báo ân này. Nàng trước nay luôn là có thù báo thù, có oán báo oán, loại người như Tạ Triêu Hề, loại đạo như vậy, luôn là thứ nàng khinh thường nhất.

Thiên Đạo thì đã sao chứ?

Thiên Đạo thì có thể ép người ta một lòng hướng thiện ư?

Dải lụa đỏ che trên mắt theo cái nghiêng đầu của nàng mà trượt xuống, để lộ dung nhan bị che khuất. Hàng mi rậm khẽ run rẩy, dường như bị loại người có tấm lòng Bồ Tát như Tạ Triêu Hề làm cho cả giấc mộng cũng trở nên bài xích, nàng mơ màng tỉnh lại.

Chưa đợi ý thức kịp quay về, vừa mở mắt ra, nàng đã nghe thấy một giọng nói lạnh như băng: Đây là mệnh số của ngươi.

Ngu Chi cảnh giác nhìn quanh, trên pháp khí chỉ có một mình nàng.

Ngươi là ai?”

Thân phận của ta, ngươi không cần biết. Giọng nói đó ngừng một chút, rồi tiếp tục, Ngươi chỉ cần nhớ, chỉ có Tạ Triêu Hề mới có thể cứu ngươi khỏi khổ nạn và cái chết.

Dường như có thể nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt nàng, giọng nói đó tiếp tục mê hoặc: Mệnh số là vậy, Tạ Triêu Hề là biến số duy nhất, là con đường sống sót duy nhất.

Đôi mắt trong sáng rực rỡ của Ngu Chi đối diện với ánh mặt trời, tựa như có ánh sáng từ trong đó tràn ra. Lời nàng nói ra cực kỳ ngông cuồng phóng túng: “Không ai xứng làm biến số của ta. Mệnh của ta, ta tự định đoạt; con đường sống sót của ta, ta tự mình mở ra.”

Thấy việc thay đổi mệnh số cũng không dụ dỗ được nàng, giọng nói kia trở nên âm trầm đáng sợ, cũng không còn giả vờ nữa: Nếu ngươi không giúp Tạ Triêu Hề thành tiên, trở lại làm Thiên Đạo, thứ chờ đợi ngươi sẽ không đơn giản chỉ là tu vi mất hết, thi cốt vô tồn* đâu.

(*): xương cốt cũng không còn, chết không toàn thây

Lời nói đầy uy hiếp khiến trong mắt Ngu Chi nhuốm thêm vài phần tò mò.

Đôi môi đỏ mọng của nàng cong lên, để lộ một nụ cười: “Ồ? Còn có thể thảm hơn sao?”

Nếu ngươi không làm theo lời ta nói, thứ chờ đợi ngươi—— chỉ có hồn phi phách tán!

Ha.” Nàng bật ra một tiếng cười khẽ, nhìn lên bầu trời gần như không thấy đỉnh, “Hồn phi phách tán? Mùi vị đó thế nào? Ta thật sự muốn nếm thử đấy.”

Thái Thanh Tông tọa lạc trên núi Thái Thanh, quanh năm mây khói lượn lờ, ẩn sau làn sương mù dày đặc.

Một pháp khí phi hành xé toang không trung với tốc độ cực nhanh, xua tan sương mù, những ngọn núi xanh biếc trùng điệp đều bị chia làm hai, xa xa lùi về phía sau.

Trong nháy mắt, đỉnh Thái Thanh Phong đã hiện ra trước mắt.

Đến phạm vi của cấm không pháp trận, Ngu Chi thu lại Trụy Vân Chu, nhảy xuống. Linh lực bao quanh dưới chân, nhẹ nhàng nâng nàng lên, chậm rãi đáp xuống đất.

Vạt váy màu đỏ thẫm bị ngọn gió nổi lên dưới chân thổi bay phần phật, tung bay trong không trung, phát ra tiếng vang lùng lùng.

Ngu Chi đi thẳng về phía trước, dung sắc lạnh nhạt, không thèm liếc nhìn những đệ tử xung quanh đang gọi mình là "sư tỷ".

Nàng ở trên Giáng Tiêu Phong, ngọn núi này hẻo lánh, cách xa cổng chính của tông môn, nàng ngại phiền phức nên đã đi một con đường khác.

Con đường này phải đi qua sân viện của ngoại môn. Đệ tử ngoại môn mang danh là đệ tử, nhưng ngày thường toàn làm những việc lặt vặt, chẳng khác nào tạp dịch là bao, vì vậy các đệ tử có thể vào nội môn đều khinh thường giao du với họ. Hơn nữa, đệ tử ngoại môn vốn đã bận rộn làm việc và tu luyện, càng không có thời gian rảnh rỗi để ở trong sân.

Ngày thường ở đây không đông người, hôm nay trên đường lại gặp nhiều đệ tử như vậy, trong lòng Ngu Chi có chút kỳ lạ.

Nhưng nàng không có quá nhiều tò mò, huống hồ lúc này tuy vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bị giấc mộng báo trước kia làm cho suy nghĩ rối bời, chỉ muốn nhanh chóng về phòng sắp xếp lại mọi thứ.

Tiếc là sự việc không như ý muốn, hôm nay nàng vì muốn lười biếng mà chọn con đường này, đã định sẵn sẽ có chuyện khác khiến nàng phải trả lại những gì đã tiết kiệm được.

Rẽ qua một góc, trước mặt là từng tầng từng tầng người. Những đệ tử ngoại môn này vây thành mấy vòng, xì xào bàn tán, miệng thỉnh thoảng lại văng ra vài câu bẩn thỉu.

Thấy Ngu Chi trong bộ y phục đỏ, họ bất giác im bặt, khoé mắt liếc qua chiếc anh lạc vẫn đang kêu leng keng bên hông nàng, sắc mặt lập tức thay đổi, cúi đầu nhường đường cho nàng.

Lúc này Ngu Chi mới nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

Một đệ tử áo xanh đang nằm sấp trên đất, tóc đen che khuất mặt, không nhìn rõ dáng vẻ cụ thể. Vì bị đấm đá, bộ y phục bằng vải thô của đệ tử ngoại môn cũng bị ma sát đến nhàu nhĩ, vết máu đỏ đen và dấu chân bẩn thỉu xen kẽ trên đó, rõ ràng là chuyện bắt nạt đánh nhau giữa các đệ tử ngoại môn.

Thái Thanh Tông cứ mười năm lại thu nhận đệ tử một lần, vô số thiếu niên thiếu nữ leo lên núi, chỉ cầu vấn đạo trường sinh. Trong đó tự nhiên cũng có những đứa trẻ có căn cốt bất phàm, phẩm hạnh tuyệt vời, từ đó sẽ được đưa vào tông môn, thu nhận làm đệ tử.

Chỉ là cơ hội như vậy mười năm mới có một lần, được chọn lại càng là một chọi vạn người, cực kỳ xem vận may. Không ít người bèn nhắm đến vị trí đệ tử ngoại môn, mặc dù được triệu đến chỉ để làm tạp dịch cho người khác sai bảo, nhưng nếu được quý nhân để mắt, chưa biết chừng có thể vào nội môn xem thử.

Những đệ tử mang tâm thái này đến Thái Thanh Tông không kể xiết, nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, cùng với tuổi tác ngày càng lớn, nếp nhăn dần xuất hiện, họ vẫn chỉ có thể làm những công việc hạ đẳng, tâm thái tự nhiên cũng bị bào mòn.

Bắt nạt người mới đã trở thành thú vui duy nhất họ có thể tìm thấy.

Lúc này, kẻ xui xẻo mới đến chính là Tạ Triêu Hề.

Khi nhận ra Ngu Chi, những đệ tử ngoại môn đang vung quyền đá chân liền dừng động tác. Anh lạc bên hông Ngu Chi quá nổi bật, cho dù họ chưa từng gặp vị sư tỷ trong truyền thuyết này, cũng lập tức liên tưởng đến những lời đồn đại tàn nhẫn độc ác về nàng.

Chuyện dạy dỗ đệ tử mới này vốn chỉ là trò đánh nhau vặt vãnh trong sân, sẽ không ai chú ý đến họ.

Nhưng hôm nay lại bị Ngu sư tỷ nhìn thấy, không biết có bị trách phạt hay không.

Tên đệ tử ngoại môn cầm đầu hiển nhiên đã nghe qua phong cách hành sự của Ngu Chi, lúc này thấy gương mặt diễm lệ của nàng, không dám nhìn thẳng, thân hình khẽ run lên: “Ngu sư tỷ, đệ tử này mới đến ngoại môn, không hiểu lễ nghĩa, đệ tử mới dạy dỗ qua loa một chút. Không ngờ lại cản đường sư tỷ, sư tỷ thứ tội.”

Nói xong y né người sang một bên, hy vọng Ngu Chi không so đo với bọn họ, mau chóng rời khỏi đây mới phải.

Mấy đệ tử khác cũng thuận theo lời người này mà xin lỗi nàng, mồ hôi lạnh từ thái dương trượt xuống, không khí ngưng trệ. Ngu Chi lạnh lùng nhìn, liếc bọn họ một cái, nhấc chân định xuyên qua đám người, đi vào cánh cổng sân vốn bị họ chặn lại.

Thấy nàng quả thật không định xen vào chuyện của người khác, những đệ tử ngoại môn kia mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn.

Tên đệ tử bị bắt nạt vừa hay lại đang chặn ngay cửa sân. Thân hình hắn cực kỳ thon dài, vừa vặn che kín cả lối vào.

Ngu Chi tự nhiên không thể vì hắn mà đi đường vòng, mặt không đổi sắc định bước qua người hắn, đi vào trong cổng.

Nào ngờ lại bị người ta nắm lấy cổ chân.

Cảm giác xa lạ truyền đến từ làn da khiến trong lòng nàng kinh ngạc.

Dù sao nàng cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ*, vậy mà lại để một đệ tử ngoại môn vừa nhập môn đến gần được. Cho dù mấy ngày nay nàng bôn ba mệt mỏi, tâm sự phức tạp, cũng không nên đến mức này.

(*): thông thường có 9 cấp bậc tu vi là Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp.

Nghĩ vậy, nàng không nhịn được mà liếc nhìn người đó một cái.

Tạ Triêu Hề đã đến ngoại môn Thái Thanh Tông được một thời gian, đi đâu cũng gặp phải các “sư huynh sư tỷ” muốn lập quy củ với hắn, tai nạn hôm nay chẳng qua chỉ là hình ảnh thu nhỏ của những ngày qua mà thôi.

Hắn đã lang thang ở chốn hồng trần mười mấy năm, người đã gặp, chuyện đã biết thực sự quá nhiều, nhưng tất cả đều không thể để lại một gợn sóng nào trong lòng hắn. Thế nên hắn đã leo lên núi Thái Thanh, tìm con đường cầu tiên này.

Chỉ là những kẻ gọi là tu sĩ cũng không khác gì phàm nhân, thấy hắn một thân một mình, sau lưng cũng không có chỗ dựa, họ liền để lộ bộ mặt hung dữ, cướp đi tất cả những gì có thể cướp.

Thậm chí còn dùng quyền cước để trút giận những bất mãn ngày thường của mình.

Bất kể là cơm bị hất đổ, chăn nệm bị tạt nước ướt, hay linh thạch bị cướp đoạt, Tạ Triêu Hề đều không để trong lòng, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy bọn họ có vài phần đáng thương, kéo theo đó cảm giác khó nói trong lòng cũng ngày càng nặng nề, đè nén trong tim thêm vài phần khó chịu.

Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng anh lạc vang lên lúc trầm lúc bổng.

Trong trẻo triền miên như tiếng suối, lại ngắn gọn mạnh mẽ như tiếng kim bàn*.

(*): một loại nhạc cụ cổ làm bằng kim loại hoặc đá, khi gõ phát ra âm thanh trong trẻo, mạnh mẽ

Toàn thân hắn đau nhức, nằm sấp trên mặt đất, chỉ có khóe mắt mới có thể nhìn thấy một bóng áo đỏ rực như lửa, theo bước chân của chủ nhân nó, vạt váy viền tơ bạc khẽ tung bay, mơ hồ có thể thấy làn da mịn màng trắng nõn.

Rõ ràng chưa hề nhìn thấy dung mạo của người đó, nhưng trong đầu hắn đã phác họa ra một gương mặt như vậy.

Nét mày khoé mắt tinh xảo như tranh vẽ, chắc chắn là do một họa sĩ đã đắm mình trong nghề vẽ nhiều năm, cẩn thận tỉ mỉ, từng nét từng nét nghiêm túc vẽ lên giấy. Đuôi mắt của đôi mắt ấy hơi xếch lên, theo hàng mi dài rậm khẽ chớp, trong con ngươi màu hổ phách sẽ ủ nên một thứ ánh sáng làm say đắm lòng người, giống như một chiếc cọ mịn màng đang khều nhẹ trong tim.

Đôi môi ấy nhất định sẽ mềm mại phơn phớt hồng. Nếu dùng đầu ngón tay ấn mạnh lên đó, sẽ biến thành màu đỏ tươi. Đến khi cười lên, lại sẽ là một vẻ đẹp rạng rỡ ngông cuồng, không hề thu liễm, đẹp mà tự biết mình đẹp.

Nhưng hắn từ đầu đến cuối lại không thể nghe thấy giọng nói ấy, hắn không thể tưởng tượng ra, đó sẽ là giọng nhẹ nhàng uyển chuyển, hay là giọng quyến rũ động lòng người.

Chỉ có tiếng ngọc đá va vào nhau ngày càng đến gần.

Ba thước, hai thước, một thước... đến ngay trên người hắn.

Khoảng cách này tựa như vượt qua vạn năm, lại giống như chỉ trong một cái chớp mắt. Tạ Triêu Hề chỉ biết, trái tim luôn đập bình ổn của hắn vào khoảnh khắc này đã đập dồn dập, kéo theo máu trong kinh mạch toàn thân cũng bắt đầu sôi trào, một sự thôi thúc đã khống chế cơ thể hắn, khiến hắn giơ tay lên, nắm chặt lấy cổ chân của người trên người mình.

—— Có lẽ chỉ để nhìn một cái xem dung nhan của người ấy có giống với những gì mình đã phác họa hay không, lại có lẽ chỉ để nghe một câu nói của nàng.

Sự tò mò này là thứ hắn chưa từng có.

Cho dù chỉ vì một cảm xúc đột nhiên xuất hiện trong lòng này, hắn cũng phải làm gì đó, không phụ lòng trái tim đã bắt đầu đập dữ dội của mình.

Vào khoảnh khắc chạm vào cảm giác chân thực đó, hắn chợt hiểu ra, cái cảm giác khác thường đã đè nặng trong lòng bấy lâu nay, cái cảm giác nặng nề không thể nói rõ tên, hóa ra là——

Sự tịch liêu vô tận.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play