Tháng năm mười tám, Đoan Vương đại hôn.
Đoan Vương đã hai mươi tám tuổi, ở tuổi này, đừng nói làm cha, thành thân sớm một chút làm ông nội cũng không phải không có khả năng. Đoan Vương đại khái cũng cảm thấy hôn sự của mình đã trì hoãn quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng muốn cưới vương phi, liền gửi thiệp mời đến tất cả các quan viên từ ngũ phẩm trở lên, mời các vị thần đến vương phủ uống rượu mừng.
So với Đoan Vương phủ khách khứa đầy cửa, nhà họ Đường lại vô cùng quạnh quẽ, quả thực không giống nhà sắp gả con gái. Để biểu đạt sự bất mãn với việc Đoan Vương biến tướng ép hôn, Đường Mộ Nguyên một tấm thiệp mời cũng không gửi đi. Tống Khâm có thể lệnh cho Lễ Bộ ép nhà họ Đường giăng đèn kết hoa, lại không thể ép Đường Mộ Nguyên gửi thiệp mời khách.
Nhưng Vệ Quốc Công một nhà ba người vẫn đến, dù sao cũng là thân thích.
Đường thị đến Mai Các thăm cô dâu mới, Vệ Chiêu và phụ thân ở lại tiền viện. Đường Mộ Nguyên ngồi ở ghế chủ tọa, mi mắt rũ xuống, mặt trầm như nước, phảng phất như nhà chính chỉ có mình ông. Vệ Quốc Công nhìn ông vài lần, lại nhìn đứa con trai vất vả lắm mới vực dậy tinh thần đến đưa dâu, lắc đầu, khuyên giải Đường Mộ Nguyên: “Hôn sự đã thành, ngươi cứ nhận đi, nếu không ngươi cứ mãi tỏ thái độ với bên kia, đặt Du Nhi vào đâu?”
Đường Mộ Nguyên không nói một lời.
Kỳ ca đứng bên cạnh, lo lắng nhìn phụ thân, nghĩ đến những lời oán giận của mẫu thân về phụ thân, Kỳ ca cúi đầu. Hắn biết, nếu không phải vì hắn, vì nhà họ Đường, phụ thân nhất định sẽ tiếp tục kháng hôn, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Trưởng tỷ bình tĩnh chuẩn bị xuất giá, cũng là vì nhà họ Đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT