“Đương đương đương…”
Lại là ba tiếng gõ cửa sổ, không nhanh không chậm. Kẻ trộm sẽ không to gan như vậy, không phải trộm, đêm hôm khuya khoắt đến tìm nàng, chỉ có thể là hắn.
Đường Du ngồi yên trên giường, đêm khuya tĩnh lặng, đêm đen như mực, đừng nói người đàn ông ngoài cửa sổ, nàng ngay cả cửa sổ cũng không thấy rõ.
Bao lâu không gặp?
Tháng bảy hạ tuần chia tay, bây giờ đã là tháng đông đầu. Sáu mươi mấy ngày, hai người ở bên nhau thời gian cũng không lâu như vậy, lâu đến mức Đường Du cho rằng mình đã có thể buông xuống, cho đến khi ban ngày nhận được tin hắn bị thương, mới phát hiện sáu mươi ngày còn chưa đủ, hắn ở trong lòng nàng cắm rễ quá sâu, nàng cần thời gian lâu hơn.
Vén rèm lụa, Đường Du sờ soạng mặc giày, vừa mới ra khỏi chăn, có chút lạnh, Đường Du thắt áo choàng, chậm rãi đi về phía cửa sổ. Càng ngày càng gần, hơn nửa tháng ở chung đó cũng càng ngày càng rõ ràng, nàng như thấy được đôi mắt phượng hoặc lạnh nhạt hoặc hài hước hoặc thương tiếc của hắn, như nghe được hắn một tiếng lại một tiếng Du Nhi, còn có cây cầu Ô Thước uốn lượn trên mặt hồ, đầy trời sao lấp lánh.
Nàng dừng lại trước cửa sổ, hô hấp nhẹ như bông tuyết đầu mùa bay xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play