“Lão thái thái, cơm sáng…”
“Nói nhỏ thôi, phu nhân của công tử nhà ta còn đang ngủ.”
Trong sân truyền đến tiếng đối thoại của tiểu nha hoàn và Chử Phong, Đường Du tỉnh giấc, bên ngoài mưa vẫn còn rơi, trong phòng khá tối. Đường Du lẳng lặng nằm một lát, cẩn thận dịch cánh tay Tống Khâm đang đặt trên eo mình ra, lặng lẽ bò ra khỏi chăn. Xiêm y ở ngay bên ngoài, Đường Du đưa lưng về phía Tống Khâm quỳ ngồi, cúi đầu mặc quần áo.
Mái hiên tí tách tiếng mưa, tiểu cô nương nhã nhặn như tranh, Tống Khâm nhìn một Đường Du như vậy, trong lòng một mảnh yên tĩnh.
Nhưng dù không nỡ, hắn vẫn còn đại sự phải làm.
Đường Du mặc xong xiêm y, xoay người chuẩn bị xuống đất, liền thấy người đàn ông bên kia không biết từ lúc nào đã mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, Đường Du cúi đầu, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Tối qua giống như không có gì khác biệt, hắn giống như ngày xưa không biết mệt mỏi, “Du Nhi, Du Nhi” mà gọi nàng, chỉ là động tác càng dịu dàng mà lâu dài, ngược lại là nàng, hắn mới bắt đầu không bao lâu, nàng liền…
“Du Nhi, biết vì sao nhanh như vậy không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play