Đường Du chưa bao giờ trải qua trận mưa lớn như vậy, đến nhanh đi cũng nhanh, giống như ông trời cầm một chậu nước trong tay, đổ ào xuống lê dân bá tánh, không thấy một chút dấu hiệu ngớt. Chiếc nón trên đầu quá lớn, Tống Khâm vừa cõng nàng lên, đầu đã cúi xuống, mắt thấy nước mưa không ngừng rơi trên đỉnh đầu hắn, rơi trên gáy ngọc trắng bị đập ra một vết đỏ, Đường Du lập tức đội nón lên đầu hắn.
“Du Nhi…” Tống Khâm quay đầu, vừa định khuyên nàng, tiểu cô nương đột nhiên chui vào dưới nón, đầu tựa vào vai hắn, giống như đứa trẻ vài tuổi, ngoan ngoãn trốn dưới nón của hắn, vừa thông minh vừa đáng yêu. Tống Khâm không kìm được dừng bước, mắt phượng kinh ngạc nhìn nàng… gáy.
Nếu nàng chui vào lúc mặt đối mặt với hắn, tim hắn có lẽ đã tan chảy.
“Du Nhi…” Tống Khâm nhỏ giọng gọi nàng, muốn nhìn mặt nàng.
“Mưa lớn, Vương gia đi nhanh đi.” Đường Du ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói.
“Vậy ngươi dịch vào bên ta một chút, cẩn thận bị ướt,” Tống Khâm thật sự lo lắng, “Ngươi thân thể yếu đuối, đừng lại bị bệnh.”
Gió thổi mưa nghiêng, trên mặt Đường Du quả thật bị mưa tạt vào, nàng cũng không muốn bị bệnh, liền rụt vào trong, tai bỗng nhiên bị môi hắn chạm vào, Đường Du thân thể cứng đờ, vừa định bảo hắn buông ra, chính hắn đã buông miệng, ý vị không rõ mà cười hai tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play