Đường Du một mình trở về hậu viện, Nguyên Bảo vẫn luôn nằm ở cửa nhà chính, nhìn thấy chủ nhân, vui mừng sủa “gâu gâu”.
Minh Hồ, Minh Khê đều ở trong sân chờ nàng, biết Tống Khâm đã ngủ lại từ lâu, Nguyên Bảo lại chưa ăn cơm, Đường Du ngồi xổm trong sân, gọi Lý công công bưng thức ăn cho chó của Nguyên Bảo đến. Nguyên Bảo lại làm nũng, dùng mõm đẩy bát thức ăn đến trước mặt Đường Du, sau đó tiểu gia hỏa chen vào giữa hai chân chủ nhân, cứ như vậy ăn, ăn hai miếng lại quay đầu nhìn chủ nhân, miệng một liệt chính là cười.
Đúng là một kẻ trời sinh hay cười.
Đường Du sờ sờ cái đuôi ngắn của Nguyên Bảo, trong lòng thêm sầu. Nguyên Bảo trung thành như vậy, nhưng khi nàng rời khỏi vương phủ chắc chắn không thể mang nó về, đến lúc đó Nguyên Bảo sẽ thế nào? Đói hai ngày, chắc sẽ ăn gì đó chứ?
“Cô nương hay là về phòng trước đi.” Minh Hồ xưa nay ít nói, Minh Khê lại gần gũi với Đường Du hơn, nhìn thượng phòng, nhỏ giọng nhắc nhở. Vương gia thích cô nương như vậy, ở tiền viện ngủ một đêm đã vội vàng trở về hậu viện, rõ ràng là nhớ cô nương, nói Vương gia bây giờ thật sự đã ngủ, ai tin?
Đường Du cũng không tin, gọi Nguyên Bảo vào nội thất.
Thời tiết này trời còn nóng, Đường Du tối qua ở thôn trang đã tắm gội, nhưng phòng tây vẫn chuẩn bị sẵn nước ấm. Đường Du vào, nhắm mắt lại, cảm nhận động tác Minh Khê lau cho nàng, bỗng nhiên cười một tiếng. Nàng mới từ thôn trang đến, Tống Khâm đã cho nàng tắm rửa, có phải là sợ trên người nàng mang theo độc không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play