Trên đại điện, văn võ bá quan chia làm hai hàng, nhìn về phía bảo tọa trống không của Nhiếp Chính Vương, nghị luận sôi nổi. Vương gia thân thể cường tráng, uy danh sát thần hiển hách không phải tự nhiên mà có, nhiều năm như vậy chỉ cần người ở kinh thành, chưa từng đến muộn, hôm nay sao lại chậm chạp chưa tới? Tiểu Hoàng thượng cho người đến Đoan Vương phủ hỏi thăm, đi non nửa canh giờ, thế mà vẫn chưa về.
Vệ Chiêu đứng bên trái tiểu Hoàng thượng, đang định đề nghị ngài ấy tự mình đi mời, ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo a dua của thái giám: “Nhiếp Chính Vương đến!”
Vệ Chiêu nắm chặt chuôi đao bên hông, mặt lạnh như sương, tầm mắt hướng ra ngoài đại điện.
Các quan viên phía dưới cũng sôi nổi quay đầu, dưới ánh mặt trời trong sáng, Tống Khâm một thân triều phục màu đen thêu mãng xà sải bước đến, thân hình thon dài thẳng tắp, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, không khác gì ngày thường. Người đến gần, các quan viên thu hồi tầm mắt, không hẹn mà cùng quay lại, Tống Khâm thì thản nhiên tự tại đi xuyên qua các quan viên, bước lên bậc thang, xoay người ngồi xuống, mắt phượng đảo qua phía dưới, trầm giọng nói: “Đêm qua bổn vương phê duyệt tấu chương, ngẫu nhiên cảm lạnh, thị vệ thất trách không đánh thức bổn vương, bởi vậy đến muộn, làm Hoàng thượng và chư vị đợi lâu.”
Lập tức có người nịnh hót nói: “Vương gia lo nước lo dân, xin hãy bảo trọng thân thể ngàn vàng.”
Đại đa số người đều sôi nổi phụ họa.
Tống Khâm gật đầu, bảo họ có việc thì tâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT