Một tháng?
Đường Du đột nhiên ngẩng đầu, bi phẫn khó nén: “Một tháng, Vương gia là muốn xem Đường gia chúng ta thân bại danh liệt sao? Ta chết không đáng tiếc, nhưng Đường gia có tội tình gì? Vương gia thật sự muốn như vậy, ta thà cùng gia phụ chết chung, còn hơn sống mà liên lụy tổ tông, chết rồi không còn mặt mũi nào gặp các ngài…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã quay đầu khóc. Có thể làm nàng đều đã làm, hắn còn muốn ép buộc mãi, nhất định phải lấy mạng cha con họ sao?
Tống Khâm ghét nhất là nàng khóc, dịch chân ra châm chọc hỏi: “Sợ hỏng thanh danh, đêm nay sao lại đến?”
Đường Du thật sự không muốn để ý đến hắn, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn không nỡ từ bỏ, nhỏ giọng thút thít nói: “Chúng ta đợi đến đêm khuya vắng lặng mới đến.”
“Thật to gan.”
Tống Khâm thích thú việc nàng nửa đêm tìm đến, nhưng lại không tán thành cách làm của nàng. Đêm nay nàng vận khí tốt, lỡ như bị binh lính tuần tra ban đêm bắt được, thanh danh thật sự sẽ hỏng. Thấy nàng khóc lóc không hiểu ý tứ của mình, Tống Khâm trực tiếp nhắc nhở: “Bổn vương cùng Đường gia không thù không oán, không có ý định làm hỏng thanh danh các ngươi. Như vậy đi, đêm nay ngươi về trước, sau đó giả bệnh, bệnh gì cũng được, tự ngươi nghĩ, tìm một cái cớ dọn đến thôn trang tĩnh dưỡng. Có thể lừa được bao nhiêu người, thì xem bản lĩnh của ngươi. Bổn vương cho ngươi ba ngày, chờ ngươi dọn vào thôn trang, đêm đó bổn vương sẽ cho người đến đón. Bên vương phủ đảm bảo mọi chuyện kín kẽ, Đường gia có việc ngươi cần lộ diện, bổn vương cũng sẽ sắp xếp cho ngươi về, nhưng thiếu ngày nào thì sau này phải bù lại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play