Trời còn chưa sáng, tiểu Hoàng thượng Tống Cẩn chín tuổi đã được thái giám và cung nữ bên cạnh hầu hạ rời giường thay y phục, chuẩn bị đi thiết triều.
Đoan Vương nhiếp chính, nhưng Tống Cẩn vẫn phải đến ngồi trên long ỷ, dù cho phần lớn thời gian cậu bé đều ngủ gật.
Sáng nay cũng không ngoại lệ, Tống Khâm cùng các đại thần nghị sự, trên long ỷ, cậu bé gật gà gật gù, cuối cùng dứt khoát ngáp một cái, ngả người ra sau, khẽ chép miệng rồi lại ngủ thiếp đi.
Quần thần thấy nhiều không trách, chỉ có Vệ Chiêu đứng một bên khẽ nhíu mày. Người em họ này, quay về phải dạy dỗ lại mới được, nếu không lớn lên không nên thân, các đại thần càng không có lý do gì để bảo vệ cậu. Tống Khâm nhiếp chính nhiều năm, chuyên làm việc loại trừ dị kỷ, còn có mấy vị thần tử nhớ đến chính thống?
Tan triều, Tống Khâm không thèm nhìn đến đứa cháu trai đang mơ màng trên ngai vàng, đi thẳng về phía Chính Hòa điện.
Tống Cẩn chớp chớp mắt, dường như cuối cùng cũng tỉnh lại, đột nhiên gọi hắn: “Hoàng thúc!”
Tống Khâm dừng bước, quay người nhìn đứa cháu đang chạy từ trên long ỷ xuống: “Chuyện gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play