Tâm niệm khẽ động, Tứ gia Dận Chân vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của nữ tử, giọng nói khàn khàn, mềm nhẹ như nước: “Đừng sợ, có gia ở đây.”
Qua một lớp sa mỏng, chỉ một bàn tay đã ôm trọn thắt lưng nhỏ nhắn. Hắn hơi siết lại, liền rõ ràng cảm nhận được thân thể nàng khẽ cứng đờ trong thoáng chốc. Nàng rụt vai, ngẩng đầu theo bản năng, hốc mắt hoe đỏ.
Lọt vào tầm mắt Dận Chân, là một dung nhan như mộng như ảo. Vân hoàn búi tóc, váy dài rũ nhẹ, mặt như ngưng sương, mày tựa trăng cong, một đôi mắt thu thủy trong suốt tựa hồ biết nói, hàng mi dài khẽ run run, bên khóe mắt còn vương giọt lệ chưa rơi — rung rinh tựa chu sa giọt lệ chực tràn khỏi vành.
Môi nàng sắc nhạt, dung mạo dịu dàng yếu đuối, lại mang theo phong tình ẩn nhẫn khiến lòng người rung động.
Một đường đỏ ửng mờ mờ vương nơi đuôi mắt, càng khiến nàng như đoá mẫu đơn e ấp trong sương lạnh, vừa mỏng manh, vừa động lòng.
Hầu kết nơi cổ họng Dận Chân khẽ động, lực trong tay cũng chậm rãi siết chặt thêm. Một tay khác vươn lên, lòng bàn tay khẽ lướt qua nơi ẩm nóng nàng vừa bị hắn trêu chọc mấy khắc trước, theo mỗi lần lướt nhẹ, da thịt nàng lại ửng hồng thêm vài phần.
Hắn dừng một chốc, mắt rơi vào đôi môi mềm mại đang khẽ mím, hơi thở quẩn quanh mùi hương thoang thoảng nữ nhân. Mùi u lan mát nhẹ phảng phất quanh chóp mũi, khiến tâm thần hắn chao đảo.
Không kịp tự kiềm chế, hắn cúi đầu, song nàng lại theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Cánh môi chưa kịp chạm liền sượt qua gò má mịn màng, Dận Chân khép mắt, khẽ thở hổn hển, hơi thở dồn dập như mất khống chế trong khoảnh khắc, cũng dần bình ổn lại.
Tuy chẳng phải kẻ si mê sắc dục, nhưng từ trước tới nay hắn vốn luôn dè chừng, nơi nơi giữ mình cẩn thận, làm người đứng sau Thái tử đã quen, dã tâm có cũng không dám tỏ rõ, càng không dễ để lộ nửa phần tâm tư.
Về hậu viện, số lần hắn đặt chân chẳng bao nhiêu. So với đích phúc tấn vốn ôn nhu đúng mực, hắn lại thiên về tiểu thiếp Lý thị dịu dàng dính người. Lý thị bụng tranh đua, sớm đã vì hắn sinh hạ hai tử một nữ, tự nhiên càng được sủng ái hơn đôi phần.
Lý thị dù có chút ngang ngược kiêu căng, hành xử đôi khi khờ dại, nhưng trước mặt hắn lại tỏ ra ngoan ngoãn ôn nhu, khiến hắn chỉ nghĩ là nữ tử đơn thuần.
Hắn chưa từng nghĩ tới, một trắc phúc tấn được thiên sủng đến vậy, lại khiến cho đích phúc tấn rơi vào cảnh khó khăn, tịch mịch.
Hắn tự cho là đã đủ lễ nghi, đủ tôn kính với đích phúc tấn, nên cũng chẳng bận tâm gì hơn.
Nếu chẳng phải hôm nay nghe Cao Vô Dung nhắc đến chuyện Hoằng Huy nhiễm phong hàn, chỉ e hắn lại ghé viện của Lý thị như thường.
Xuất phát từ nỗi lo lắng dành cho đứa con duy nhất do vợ cả sinh ra, hắn vừa vào phủ liền tới chính viện xem bệnh tình.
Dục vọng cuộn trào không kịp kềm lại, hắn thuận tay kéo nàng ôm vào ngực, thấp giọng hỏi: “Trốn gì chứ?”
Bị ôm chặt từ phía sau, Tư Phức cụp mi, đỏ mặt khẽ đáp: “Gia… như vậy không hợp lễ…”
Lời này, chẳng phải lần đầu nàng nói.
Nếu là khi trước, nghe những câu ấy, hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi, mặc nàng đứng lại mà lạnh lòng. Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao, lại sinh lòng kiên nhẫn hiếm có.
“Lễ nghi vốn để cho người ngoài xem thôi.”
Tư Phức mím môi, giọng nàng thấp hẳn xuống, mang theo đôi phần nghẹn ngào: “Thiếp thân… chỉ lo cho Hoằng Huy.”
Dận Chân trầm mặc hồi lâu, rồi khe khẽ thở dài, giọng nói cũng mềm đi nhiều: “Gia đã hỏi qua y quan trong phủ. Hài tử phát sốt đã qua cơn nặng, uống thuốc rồi, mai là khỏe thôi.”
Tư Phức nghe xong, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu, môi khẽ mấp máy: “Đứa nhỏ này… khổ quá…”
Nhìn nàng như thế, trong lòng Dận Chân cũng tràn đầy áy náy. Do dự giây lát, hắn liền nắm tay nàng, dắt đi về phía nội thất.
Phía sau, Thừa Vân trong lòng mừng rỡ, lặng lẽ theo sau cách một đoạn.
Một cung nữ khác là Nhàn Nguyệt được phân lại trông nom Hoằng Huy A Ca vẫn đang mê man ngủ say tại phòng bên. Thừa Vân thì đứng ngoài chính thất canh giữ.
Nàng tận mắt thấy phúc tấn cùng Tứ gia thân mật hơn trước, trong lòng vui không tả xiết.
Nghĩ đến Lý trắc phúc tấn, thân là thiếp mà liên tiếp được sủng ái, khiến phúc tấn thất thế đã lâu — nay cục diện dường như chuyển biến, lòng nàng không khỏi vui mừng khôn tả.
Dẫu sao, một phủ đệ lớn thế này, cũng không thể để một người thiếp thất mãi đè đầu đích phúc tấn được.
Vừa bước chân vào phòng, Thừa Vân liền nhẹ tay khép kín cửa lại, cẩn thận như sợ quấy nhiễu đến người bên trong.
Dận Chân đưa mắt nhìn thê tử đang lặng lẽ ngồi bên mép giường, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ngờ ngợ khó tả. Trong phòng chỉ đốt một ngọn nến mờ, ánh lửa yếu ớt lay động hắt lên dung nhan nàng. Hắn vừa cúi đầu nhìn, suýt nữa bị một ánh mắt liễm diễm kia làm cho hồn phách cũng bay mất.
Xưa nay chỉ biết Phúc tấn đoan trang nghiêm cẩn, lại không ngờ, nàng còn có vẻ ôn nhu e lệ thế này.
Hô hấp bỗng chốc nóng lên, hắn vừa khom lưng định ngồi xuống cạnh giường, ngoài cửa chợt truyền đến một trận ầm ĩ huyên náo.
Động tác khựng lại, hắn nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe.
“… Bối lặc gia! Nhị a ca Hoằng Quân phát bệnh rồi, thỉnh ngài mau tới xem một chuyến, trắc Phúc tấn khóc đến sưng mắt rồi, nô tài cầu kiến Bối lặc gia…”
Chỉ nghe mấy câu, hắn đã biết—là Hoằng Quân bị bệnh.
Nghe vậy, sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, trong lòng khẽ do dự. Trong phủ con cái không nhiều, trừ Hoằng Huy do chính thất sinh ra, chỉ còn hai đứa là Hoằng Phân và Hoằng Quân của Lý thị. Nhưng Hoằng Phân đã chết yểu từ năm hai tuổi, hắn cũng xem như đã mất đi một nhi tử.
Nay Hoằng Huy còn chưa khỏi, lại đến Hoằng Quân phát bệnh. Mà Lý thị hiện đang mang thai, hắn ít nhiều cũng có phần động tâm. Song lại nghĩ đến hiện tại đang ở chính viện, Lý thị dám ngang nhiên phái người đến gọi người, thật sự là quá phận.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tư Phức liếc mắt nhìn hắn một cái. Khóe môi hơi cong cong, nhưng thanh âm thốt ra lại nhẹ bẫng, xen lẫn nỗi thất vọng như khói sương.
“Bối lặc gia… ngài vẫn nên đi xem một chút thì hơn.”
“Lý thị đang mang thai, dù thế nào cũng nên có lời an ủi.”
Giữa cơn huyên náo, Dận Chân lại chỉ nghe thấy thanh âm mềm mại như nước của nàng. Trong cơn hoảng hốt rủ mắt xuống, liền bắt gặp dung nhan nàng xinh đẹp đến nao lòng, khoé mi buồn vương ủy khuất, trong mắt còn mơ hồ ánh lên giọt lệ chưa rơi.
Chỉ một ánh nhìn ấy thôi, liền khiến lòng hắn như bị giữ chặt, những tiếng ồn ào bên ngoài phút chốc cũng thành hư không.
Sắc phong là do Thánh thượng ban xuống, nhưng hắn rốt cuộc cũng chỉ là một nam nhân bình thường, sao tránh khỏi vướng chân bởi dung mạo khuynh thành.
Huống chi, Lý thị kia quen thói làm bộ làm tịch, không bệnh cũng giả vờ r*n rỉ, đã chẳng phải lần một lần hai. Ỷ được sủng mà sinh kiêu, lâu dần cũng khiến hắn ngán ngẩm.
Nghĩ thông suốt rồi, hắn không còn do dự, bước tới cạnh cửa sổ, trầm giọng quát:
“Bệnh thì đi mời thái y. Bổn vương không phải ngự y, không trị bệnh!”
“Nói với Lý thị, nên nhớ kỹ thân phận của mình, chớ có làm càn!”
Vừa nghe những lời ấy, thị nữ đang đứng ngoài gào khóc liền cứng họng, chỉ thấy mồ hôi lạnh túa ra khắp trán, vội vàng cúi đầu lui bước, chẳng dám nhiều lời thêm nửa câu.
Thừa Vân thấy nàng ta ủ rũ quay lưng bỏ đi, bấy giờ mới hừ nhẹ một tiếng, trong lòng như trút được tảng đá. Nàng thật sự lo Bối lặc gia sẽ bị Lý thị dùng mấy thủ đoạn rẻ tiền kia mê hoặc như bao lần trước. Bao phen như vậy, Phúc tấn chỉ có thể âm thầm rơi lệ.
Nhưng hôm nay lại khác. Đại a ca còn đang bệnh, Phúc tấn cũng thương tâm muốn chết, thế mà Lý thị vẫn không chịu yên phận, lúc này cũng còn tìm mọi cách để đè đầu cưỡi cổ.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhẹ nhàng thở dài, thầm nghĩ: may mà lần này Bối lặc gia không đến nỗi u mê lầm lỡ.
Chỉ là, tâm tư trong phòng lại hoàn toàn khác biệt.
Dận Chân vốn cho rằng chỉ cần đuổi thị nữ lắm lời đi, là có thể cùng giai nhân mình ngày đêm vương vấn kia sánh vai một đêm xuân đẹp. Nào ngờ chỉ một thoáng sau, Tư Phức đã nghiêng người né tránh, không hề tỏ ra nhu thuận như xưa.
Ngay cả khi hắn cúi người muốn gần nàng hơn, cũng bị nàng khẽ khàng đẩy ra.
“Bối lặc gia vì sao không đi?”
Dận Chân khựng người, trong lời nàng có chút oán giận thoáng qua. Lẽ ra hắn nên tức giận, song chẳng hiểu sao lại chẳng giận nổi.
Chỉ đành đưa tay ôm lấy bờ vai nàng, cúi thấp giọng, dịu dàng dỗ dành:
“Gia không đi. Hôm nay… gia muốn ở lại bồi Phúc tấn.”