Cuối cùng đám người đó vẫn ngoan ngoãn nộp "học phí".
Khi được Thiên Nguyệt kéo lên khỏi hồ băng, cả đám đều gần như đông cứng, nói chuyện cũng run lập cập, hoàn toàn không còn thấy dáng vẻ kiêu ngạo hống hách lúc trước nữa.
Ông lão bên cạnh nhìn mà muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng im lặng lấy ra mấy con cá từ trong xô làm quà cảm ơn.
"Được rồi được rồi ông ơi, đủ rồi đủ rồi, ông cứ cho cháu mượn cái xẻng sắt dùng chút là được."
Nếu không phải ba lô của Thiên Nguyệt đã đầy, tay cũng không xách thêm được nữa, cô thật sự muốn nhận tất cả.
"Xẻng sắt à? Cứ lấy mà dùng đi." Ông lão trực tiếp ném đồ cho cô, rồi lại dặn dò: "Nhưng không phải cho đâu nhé, là mượn đấy."
Thiên Nguyệt: "...Lát nữa cháu trả ông."
Còn có thể có chút tin tưởng cơ bản giữa người với người không vậy, cô là loại người chỉ mượn không trả sao?
"Lát nữa thì thôi, sau này gặp lại trả tôi là được. Tôi phải về đây. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, lão già này hai ngày nữa chắc không ra ngoài được rồi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT