Sau biến cố kéo dài một tuần nằm mê man, Huyền được Hạo Long đưa về nhà nội — một căn nhà cổ nằm trên sườn núi, nơi từng là nơi linh khí hội tụ, đất tổ của dòng họ anh. Nơi ấy không còn ai trong họ hàng ở lại, chỉ còn ông Tứ – quản gia trung thành từng theo ông nội anh cả đời, vẫn ở lại trông nom và giữ gìn linh hồn cho căn nhà thiêng liêng ấy.
Ngay khi bước qua cổng tam quan rêu phong, Huyền đã có thể cảm nhận được khí trời khác hẳn. Mùi hương trầm, gỗ mục và nhang khói không nồng nặc, mà dịu dàng, sạch sẽ, như đang bước vào một không gian được gột rửa qua thời gian.
> “Cô chủ đừng lo.” – ông Tứ chắp tay, khẽ cúi đầu – “Nơi này được lập kết giới từ mạch đá dưới lòng núi. Ma tà không vào nổi đâu.”
Huyền gật đầu, trong lòng thấy yên hơn phần nào. Dù không rõ về những chuyện trấn yểm, cô vẫn biết — khí âm từng theo đuổi cô không phải chuyện nhỏ.
**
Hai ngày sau, Hạo Long phải quay về công ty. Anh không muốn để cô lại, nhưng Huyền trấn an anh:
> “Em có ông Tứ, có nhà tổ, có... cỏ cây và ánh nắng. Khác gì thiên đường.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play