Thời Trục Phong nhìn chằm chằm điện thoại xuất thần, không hề hay biết Nhiễm Nhạc vốn đang ngủ lại mở to đôi mắt nhìn chằm chằm điện thoại của anh.

Cho đến khi màn hình điện thoại của anh bị một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm lay hai cái.

Thời Trục Phong nhìn sang, Nhiễm Nhạc tinh thần phấn chấn lướt màn hình.

Anh bật cười: “Không mệt sao?”

Nhiễm Nhạc không ngẩng đầu: “Không có.”

Sao lại không có rồi, vừa nãy cậu rõ ràng thấy Nhiễm Tuyết Tuyết, ngay trong này mà.

Thời Trục Phong: “Tìm gì thế?”

“Con còn nhỏ quá, không được chơi điện thoại, hại mắt.”

Nhiễm Nhạc ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Thời Trục Phong: “Không có rồi.”

Nhiễm Tuyết Tuyết không thấy, ba ba nhỏ cũng không thấy.

Vừa nãy đều còn ở trong đó.

Thời Trục Phong thuận tay tắt điện thoại.

“Đúng vậy, không có rồi, điện thoại hết pin, không xem được.”

“Về nhà sạc pin rồi ba cho con xem lại nhé.”

Trên xe không nên xem điện thoại, hư trẻ con mất.

Nhiễm Nhạc nghiêm túc nói: “Vậy ba phải nhớ đó nha.”

Thời Trục Phong phát hiện Nhiễm Nhạc nói chuyện lúc thì rõ ràng, lúc lại không rõ.

“Con.”

Nhiễm Nhạc chỉ vào mình: “Oa?”

Thời Trục Phong bật cười: “Nào, nói theo ba, con.”

Nhiễm Nhạc: “Bùn.”

Thời Trục Phong: “Con.”

Nhiễm Nhạc nhíu mày: “Chìm.”

Thời Trục Phong: “Con.”

Nhiễm Nhạc mất kiên nhẫn: “Năm.”

Thời Trục Phong thấy lạ, hóa ra còn có thể phát âm ra chữ “năm” này.

“Nhạc Nhạc ngoan, chúng ta học lại nhé, ba.”

Nhiễm Nhạc không hiểu vì sao ba ba lớn lại muốn cậu nói cái này, cậu bất đắc dĩ: “Oa.”

Thời Trục Phong nhịn cười: “Ba.”

Nhiễm Nhạc: “Oa.”

Thời Trục Phong sắp không nhịn được, nói tiếp: “Ba.”

Nhiễm Nhạc: “Hỏi.”

Thời Trục Phong cười ngã vào người Nhiễm Nhạc, dụi vào mặt Nhiễm Nhạc.

“Sao con lại đáng yêu thế này.”

Nhiễm Nhạc nhẹ nhàng đẩy Thời Trục Phong ra, phát hiện đẩy không ra, dùng sức đẩy cũng không ra.

“Râu của ba chọc vào con.”

Thời Trục Phong ngẩng đầu, đôi mắt rất sáng.

“Nhạc Nhạc nói câu này rõ ràng thật đấy.”

Còn về râu, tối qua anh thức trắng đêm, sáng nay không kịp xử lý, đúng là có chút râu lún phún.

Nhiễm Nhạc suy tư lặp lại một lần: “Chìm rìu trà đến oa.”(Râu của ba chạm vào mặt con rồi)

Thời Trục Phong cười ha ha.

Xong rồi, cái phát âm này mà lên show thực tế, không biết có làm khán giả cười ngất không.

Nhiễm Nhạc mặt không biểu cảm nhìn Thời Trục Phong.

“Ba ba bùn gào cơm.”

Thời Trục Phong cười càng càn rỡ hơn.

Một con mèo còn biết cười, thú hai chân biết cười thì có gì hay ho đâu.

Quả nhiên vẫn là ba ba nhỏ tốt nhất, ba ba nhỏ mới không cười cậu bé đâu.

Thời Trục Phong nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Nhạc, cảm giác siêu mềm.

Cái vẻ mặt giận dỗi càng đáng yêu hơn.

Nhiễm Nhạc không chịu nổi nữa, bé đứng dậy, dựa vào Thời Trục Phong để anh bế cậu bé đứng lên.

Bàn tay nhỏ nắm lấy mặt Thời Trục Phong: “Không lăn cười, Thời Trục Phong không lăn cười.”

Thời Trục Phong vùi mặt vào vai Nhiễm Nhạc: “Được được được, không cười.”

“Ha ha ha ha ha ha.”

Nhiễm Nhạc tức giận.

Đùa giỡn với Thời Trục Phong, cuối cùng cậu bé nằm úp sấp trên vai Thời Trục Phong, thôi kệ, cười thì cứ cười đi, một con mèo có thể làm tể tướng sẽ không chấp nhặt với một con thú hai chân chỉ biết cười, nhưng mà tể tướng là gì nhỉ, có ăn được không?

Thời Trục Phong phát hiện quần áo của Nhiễm Nhạc rộng thùng thình, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Lát nữa chúng ta đi mua quần áo được không, mua cho con thật nhiều thật nhiều quần áo.”

Nhiễm Nhạc đứng vững, dựa vào Thời Trục Phong miễn cưỡng đứng bằng hai chân, cậu nói: “Cũng mua cho ba ba nhỏ nữa nha.”

Xe dừng, vừa vặn đến nơi.

Thời Trục Phong mở cửa xe bế Nhiễm Nhạc bước ra ngoài.

“Ba ba nhỏ nào, con chỉ có ba là ba thôi.”

Nhiễm Nhạc định phản bác, nhưng cậu nhìn thấy cây lê to lớn kia.

Siêu to!

Nở hoa rồi, một cánh hoa rơi xuống tay Nhiễm Nhạc, cậu cười rộ lên: “Ha, ba ba, như tuyết, hoa hoa.”

Cây lê này năm nay nở hoa thật sớm, bây giờ trời vẫn còn hơi lạnh, vậy mà đã nở rộ hết rồi, cánh hoa rơi xuống một góc sân, thật sự giống như tuyết vậy.

Nhiễm Nhạc ngẩng đầu, nếu cậu vẫn là một con mèo, bây giờ cậu có thể trèo lên cành cây ngủ, đợi cánh hoa rơi đầy người cậu sẽ thành mèo tuyết nhỏ.

Nhưng bây giờ cậu là thú hai chân, ừm…

“Hái cái hoa hoa có được không ba?”

Thời Trục Phong lấy điện thoại ra tra cứu, đưa ra câu trả lời khẳng định: “Được.”

Nhiễm Nhạc ngẩng đầu nhìn hoa lê: “Được!”

Thời Trục Phong vui vẻ, đúng là thành mèo tham ăn rồi.

Bảo tài xế cầm túi, Thời Trục Phong giơ Nhiễm Nhạc lên: “Con hái đi, hái xuống mang về bảo dì làm bánh nhân thịt hoa lê cho con ăn.”

Tài xế ở dưới đỡ, Nhiễm Nhạc không thương hoa tiếc ngọc, từng bông hoa được hái vào túi.

Thời Trục Phong nhớ ra điều gì đó nói: “Cây lê này hình như sẽ ra quả đấy.”

Nhiễm Nhạc sững sờ, đúng rồi, sẽ ra quả, sau này có thể ăn lê, vậy cậu hái hoa rồi thì có còn ra quả được không?

Cậu cúi đầu đối mặt với Thời Trục Phong.

Thời Trục Phong hiểu rõ, đối với mèo tham ăn nhỏ mà nói đây là một chuyện rất khó lựa chọn.

Anh nghĩ nghĩ nói: “Cây lê này lớn lắm, con ăn không hết bao nhiêu hoa đâu, hoa còn lại vẫn có thể ra quả mà.”

Dù sao anh đang bế Nhiễm Nhạc, Nhiễm Nhạc chỉ có thể hái được một vòng hoa phía dưới này thôi.

Nhiễm Nhạc tin lời ba ba lớn, tiếp tục hái.

Chỉ chốc lát đã hái trụi một mảng nhỏ đó.

Thời Trục Phong bế Nhiễm Nhạc xuống.

“Giỏi thật đấy Nhạc Nhạc, một mình hái được nhiều hoa thế này.”

Nhiễm Nhạc lập tức kiêu ngạo tại chỗ: “Đương nhiên rồi.”

Tài xế cầm hoa về chờ bọn họ, Thời Trục Phong bế Nhiễm Nhạc vào nhà.

Nhiễm Nhạc trở lại nơi quen thuộc, hoài niệm nhìn xung quanh.

“Đây còn có một cái ghế sofa, ba ba nhỏ thích lắm.”

“Chỗ đó có thuốc của con.”

“Còn chỗ đó nữa, ba ba nhỏ thích nhất là ôm con ngủ ở đó, ba cũng thích.”

“Cái cửa này đã đụng vào con rồi, cái cửa đó có một lớp màu hồng nhạt.”

Thời Trục Phong không thể không tin, Nhiễm Nhạc thật sự quá quen thuộc nơi này, quen thuộc từng căn phòng, từng nơi nên đặt cái gì.

Hơn nữa nghe lời Nhiễm Nhạc nói, người sống cùng anh trong tương lai hẳn là người anh rất thích, rất thích, mới có thể cho phép đối phương sửa lại phong cách của mình.

Thời Trục Phong ngồi trên ghế sofa hỏi: “Nhạc Nhạc, ba ba nhỏ của con tên gì thế?”

Hỏi ra câu này anh có chút thấp thỏm.

Nhiễm Nhạc quay đầu lại: “Không, ngay cả ba ba nhỏ cũng không cho con biết tên là gì.”

“Ba ba nhỏ là Nhiễm Tuyết Tuyết mà, Nhiễm Tuyết… Quyện.”

Chắc là phát âm như vậy.

Thời Trục Phong nghe vậy lập tức ngã ngửa.

Nhiễm Tuyết Quyện à.

Nhiễm Nhạc tò mò chọc mặt Thời Trục Phong: “Ba làm sao thế?”

Thời Trục Phong yếu ớt lẩm bẩm: “Sao lại là cậu ta, nhưng mà hình như cũng không ngoài ý muốn.”

“Nhạc Nhạc, ba và ba ba nhỏ có yêu nhau không?”

Nhiễm Nhạc không cần ai dạy cũng học được cách ngồi khoanh chân, tay từng chút từng chút chọc Thời Trục Phong.

“Yêu nhau là sao ba?”

Cậu hồi ức lại chuyện trước kia: “Lần đầu tiên con nhìn thấy hai người là lúc đó, con trốn trên cây lê kia, ba bế Nhiễm Tuyết Tuyết lên, đó là yêu nhau sao?”

Thời Trục Phong tỉnh cả người, lập tức ngồi thẳng dậy.

Nhiễm Nhạc bị mất trọng tâm, cả người cứ thế khoanh chân ngã ngửa ra ghế sofa.

Thời Trục Phong: “Ba còn là một lão già pháp chế à?”

Nghe sao cứ như anh cưỡng ép Nhiễm Tuyết Quyện vậy, 10 năm sau anh lại cuồng dã đến thế sao?

Nhiễm Nhạc bò không dậy, thậm chí không biết dùng sức thế nào.

“Ba ba.”

Cố gắng đánh thức lương tri của Thời Trục Phong.

Thời Trục Phong lúc này mới chú ý đến tình hình của Nhiễm Nhạc, anh bế cậu lên: “Ngu ngốc.”

Nhiễm Nhạc hừ một tiếng, không thèm để ý đến lời đánh giá vô dụng của hai chân thú.

Nhiễm Tuyết Tuyết tuy rằng không mấy khi cười, nhưng cậu biết đối phương rất vui vẻ.

“Nhiễm Tuyết Tuyết đã từng hôn ba vào buổi tối đó nha, lúc đó ba ngủ rồi, anh ấy còn hôn con nữa.”

Thời Trục Phong: “Thật sao?”

Nhiễm Nhạc gật đầu thật mạnh, mèo con sẽ không nói dối, cậu đâu phải thú hai chân không giữ chữ tín.

Nhiễm Tuyết Tuyết đã từng ôm cậu vào nửa đêm nói, anh ấy rất cảm ơn và rất yêu cậu bé cùng ba ba lớn, chỉ là duyên phận của họ đến quá muộn.

Nhiễm Nhạc không hiểu cái gì gọi là muộn.

Cậu còn một chuyện không hiểu.

“Ba ba, dạ dày ung thư là sao ba? Là con vật tên dạ dày ung thư, nó có chân không? Có mọc lông không?

Lời này làm Thời Trục Phong sợ chết khiếp, anh nhấc Nhiễm Nhạc lên nhìn kỹ.

“Con nói con sao?”

Nhiễm Nhạc: “Không giống nha, giống ba ba nhỏ.”

Thời Trục Phong lòng dạ phức tạp: “Cậu ấy 10 năm sau bị ung thư dạ dày sao?”

Nhiễm Nhạc: “Có gì sao ạ?”

Thời Trục Phong: “Hả?”

Hai người đối mặt, Thời Trục Phong mới biết Nhiễm Nhạc đang nói gì, từ từ, chữ “Nhiễm” của Nhiễm Nhạc chẳng phải là chữ “Nhiễm” của Nhiễm Tuyết Quyện sao.

Thời Trục Phong nghiêm túc nói với Nhiễm Nhạc: “Đời trước ba 35 tuổi, bây giờ ba mới 25, cái này sớm hơn mười năm.”

Nhiễm Nhạc nghiêng đầu: “Ừm?”

Thời Trục Phong chua chát hỏi: “Vậy con có thể không cùng họ với cậu ấy, cùng họ với ba được không?”

Nhiễm Nhạc không chút do dự: “Không được, con muốn cùng họ với Nhiễm Tuyết Tuyết, ừm, họ là sao, có ăn được không ba?”

Thời Trục Phong ôm Nhiễm Nhạc vuốt ve.

“Con mèo tham ăn nhỏ này.”

“Con lại thích Nhiễm Tuyết Quyện đến thế sao.”

Nhiễm Nhạc không hiểu, cậu không rõ vì sao Thời Trục Phong lại hỏi như vậy.

“Ba cũng thích Nhiễm Tuyết Tuyết mà.”

“Ba không phải nói con và Nhiễm Tuyết Tuyết đều là bảo bối của ba sao?”

Thời Trục Phong: “Ba nói vậy sao?”

Nhiễm Nhạc khẳng định gật đầu.

Thời Trục Phong: "Đó là lời của ba tuổi 35, không phải ba tuổi 25."

Nhiễm Nhạc không tin chút nào: "Ba ba năm xưa còn nói, nếu có thể làm lại, ba ba muốn sớm hơn theo đuổi Nhiễm Tuyết Tuyết."

Thời Trục Phong: "..."

Nhiễm Nhạc bò dậy, kỳ diệu là học được cách đứng thẳng bằng hai chân, chống nạnh.

"Đừng có chối nữa Thời Trục Phong, ba ba hình như thích Nhiễm Tuyết Tuyết, bây giờ cũng thích mà."

"Ba ba yêu ba nhỏ, đương nhiên cũng yêu con, và, ba nhỏ cũng yêu con, con cũng yêu hai người."

Mèo con sẽ không như mấy con thú hai chân vô dụng kia mà bận tâm chuyện tình yêu, tụi nó dám yêu dám ghét.

Thời Trục Phong: "..."

Làm sao bây giờ, anh có đến 35 tuổi đâu, làm sao mà cãi lại Nhiễm Nhạc về chủ đề này đây.

Nhiễm Nhạc vẫn còn nói.

"Thích thì phải nói ra, theo đuổi đi chứ."

"À, theo đuổi là giống như đuổi bướm hả? Con đuổi chim rồi, bị Nhiễm Tuyết Tuyết mắng, hôm đó bị phạt không được ăn vặt, chim không phải là để đuổi sao?"

Cậu bé vẫn chưa hiểu ra, nhưng cậu bé vẫn yêu Nhiễm Tuyết Tuyết.

Vì vậy bé nghiêm túc nói: "Ba ba phải theo đuổi đó."

Thời Trục Phong lại lần nữa nằm vật ra.

"Con còn chẳng biết theo đuổi là gì, mà cứ bắt ba phải theo đuổi à."

Nhiễm Nhạc: "Đó là ba ba nhỏ mà."

"Thời Trục Phong, ba mạnh mẽ hơn mà."

Chắc là mạnh mẽ đó, hôm qua xem phim hoạt hình thấy bảo thế.

Nhiễm Nhạc tự mãn nghĩ, quả nhiên không có gì mà mèo con bọn họ không học được.

Ai da, thú hai chân vẫn không bằng mèo.

Thật ngốc nghếch quá, Thời Trục Phong.

Nhiễm Tuyết Tuyết cũng ngốc, thích Thời Trục Phong mà chỉ dám nói với cậu bé mà thôi.

Thú hai chân thật là quá ngốc, thật yếu ớt.

Mấy con mèo vô dụng trên thế giới này quả nhiên không được rồi!

Thời Trục Phong bất chấp tất cả: “Mạnh mẽ theo đuổ sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play