Đêm xuân tháng ba tựa như đêm đông giá rét, những sợi liễu bị gió thổi lay cũng giống như tuyết rơi trong đêm đông lạnh giá.

Nhiễm Nhạc bị cái lạnh đánh thức, cậu bé theo thói quen cuộn tròn người lại, nhưng chợt phát hiện móng vuốt của mình chẳng còn sợi lông nào! 

"Meo?" 

Nhiễm Nhạc nhanh chóng đứng dậy rồi lại ngã khuỵu xuống. Chân cậu bé không nghe lời, quần áo trên người vướng víu khiến cậu bé không đứng vững được.

Cậu bé ngã dúi dụi, đờ đẫn. Xa xa, một chiếc xe tiến tới, ánh đèn rọi thẳng vào mắt khiến Nhiễm Nhạc chợt "xù lông". 

Bốn chi từng nhanh nhẹn giờ đây thậm chí còn không đứng vững. Chiếc xe lao nhanh tới, rồi dừng lại ngay trước mặt cậu bé. 

"Là một đứa trẻ." 

"Cái vùng ngoại ô này đâu ra đứa trẻ vậy? Cha mẹ nó đâu?" 

"Đứa bé đáng thương quá." 

"Đây là con nhà ai vậy, sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây, ba mẹ nó đâu rồi?" 

"Có khi nào là đi lạc không, tôi thấy đứa bé này bụ bẫm đáng yêu thế này, người nhà chắc sốt ruột lắm."

Nhiễm Nhạc nghe tiếng người từ xa, rồi từ từ hai "con thú hai chân" tiến lại gần. Một "con thú hai chân" bế cậu lên. 

"Ôi chao, bé con đáng yêu quá."

Nhiễm Nhạc theo bản năng phản bác: "Không béo!" 

"Con thú hai chân" đang ôm cậu cười: 

"Biết nói chuyện kìa, chắc khoảng hai, ba tuổi thôi." 

"Con là con nhà ai thế?"

Nhiễm Nhạc đã ngây người ra, sao cậu lại biết nói tiếng người nhỉ? Trước đây cậu bé chỉ biết kêu "ba ba", đó là do ba nhỏ của bé dạy. 

Từ hành động của mấy người loài người trước mặt, cậu bé phát hiện mình dường như đã biến thành "con thú hai chân". 

Thử giơ tay lên, thật sự chẳng còn sợi lông nào! Meo! Lý Tầm Mai vuốt mặt đứa trẻ, lạnh buốt, chẳng biết đã ở đây bao lâu rồi. 

Bà nhìn đứa trẻ trước mặt, đổi câu hỏi: "Bé con, con có biết mình tên gì không?"

Nhiễm Nhạc theo bản năng trả lời: "Nhiễm Nhạc." 

Giọng nói rõ ràng, cứ như thể cậu bé sinh ra đã biết nói tiếng người vậy. 

Đây là cái tên ba nhỏ đặt cho bé, bé rất thích, mỗi lần ba nhỏ gọi, bé chạy tới đều sẽ được thưởng một cây xúc xích. 

Nhớ đến xúc xích, bé thấy đói bụng. Cậu bé nhìn bàn tay mình, vừa trắng vừa bụ bẫm, không còn là những móng vuốt sắc nhọn. 

Cậu bé nhìn xuống người mình, mặc quần áo dày cộp, chẳng còn sự linh hoạt. 

Bé vẫn chưa biết đi như "con thú hai chân", cậu bé đã trở thành một "con thú hai chân con" vô dụng, không thể bắt mồi. Có lẽ, kết cục cuối cùng của cậu bé là chết đói.

Lý Tầm Mai thấy Nhiễm Nhạc đang ngẩn người, một đứa trẻ nhỏ như vậy đi lạc có lẽ cũng rất sợ hãi. 

Bà kiên nhẫn dỗ dành hỏi: "Vậy con có biết tên ba mẹ con không?" 

Nhiễm Nhạc nghe vậy có chút buồn, hai người ba của cậu bé đã cùng nhau hóa thành những vì sao trên bầu trời vào một đêm tuyết. 

Cậu bé lí nhí nói: "Ba ba kêu Nhiễm Tuyết Tuyết, Tứ Chủ Phong." Cậu bé tên Nhiễm Nhạc, mọi người đều gọi bé là Nhạc Nhạc.

Lý Tầm Mai: "Vậy con có biết số điện thoại của ba mẹ con không?" 

Nhiễm Nhạc: "Không biết." 

Biết cũng vô dụng, gọi không được. Cậu bé đã nằm trước cửa nhà rất lâu rồi, hỏi hết vì sao này đến vì sao khác trên trời, chẳng có vì sao nào là ba của bé, bé không tìm thấy vì sao của họ.

Con gái của Lý Tầm Mai nhìn xung quanh: "Mẹ, chúng ta đưa bé đến đồn cảnh sát đi, đây là vùng ngoại ô, bốn phía chẳng có một căn nhà nào, con lo bé bị người nhà bỏ rơi hoặc bị kẻ xấu cố tình vứt bỏ. Đến đồn cảnh sát sẽ an toàn hơn." 

Cô cảm thấy có chút kỳ quái, sợ đây là một cái bẫy do kẻ lừa đảo cố tình bày ra, nhưng đứa bé vô tội, đưa đến đồn cảnh sát là cách tốt nhất. 

Lý Tầm Mai lập tức hiểu ý con gái, bà vội vàng bế Nhiễm Nhạc lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi đó. 

Trên đường bà không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu, không thấy ai đi ra, lúc này mới quay sang nhìn Nhiễm Nhạc, người từ khi được bế lên xe vẫn không khóc không quấy. "Bé con đáng thương." 

Mong là con chỉ đi lạc thôi.

Nhiễm Nhạc trước đây quen được bế, cậu bé không giãy giụa, vì "con thú hai chân" này không có ý muốn làm hại bé. Cậu bé quay đầu lắc đầu với người đang ôm mình: "Con không đáng thương, con có ba ba." 

Hai người ba đối xử với cậu rất tốt. 

Lý Tầm Mai bật cười: "Được rồi được rồi, con không đáng thương." 

"Có lẽ ba mẹ con bây giờ cũng đang sốt ruột tìm con đó." 

Nhiễm Nhạc cực kỳ khẳng định gật đầu: "Họ nhất định rất sốt ruột." 

Con gái Lý Tầm Mai đang lái xe cười phá lên: "Nói còn chưa rõ ràng nữa kìa." 

Cái đầu nhỏ của Nhiễm Nhạc lập tức "xù lông", hừ, đó là do ngôn ngữ của các người loài người quá khó, nếu cùng bé "meo meo meo" thì bé chắc chắn nói rõ ràng được, chỉ là các người quá ngốc, không hiểu thôi. 

Nhưng ba của cậu bé thì hiểu, họ luôn có thể từ tiếng "meo meo meo" của cậu bé mà biết cậu bé muốn làm gì. 

Cậu bénhớ hai người ba của mình.

Chiếc xe tiến vào khu vực thành phố, cuối cùng dừng lại ổn định trước cửa đồn công an. 

Lý Tầm Mai bế đứa bé xuống xe. Bà nói với Nhiễm Nhạc: "Chú cảnh sát và dì cảnh sát sẽ chăm sóc con, họ có thể giúp con tìm thấy ba mẹ con." 

Nhiễm Nhạc không biết cảnh sát là gì, nhưng cậu bé từ trước đến nay là một chú mèo bình tĩnh, ung dung, bây giờ cũng sẽ là một "con thú hai chân" bình tĩnh, ung dung. 

Vừa được bế vào, cậu bé lập tức ôm chặt tay "con thú hai chân". 

Meo ơi, có chó! 

Là một chú mèo, sợ chó không phải là chuyện mất mặt. Ngay cả khi chưa gặp được các ba, cậu bé cũng từng cướp đồ ăn từ miệng chó. 

A a a a a, meo ơi, sao con chó này lại giống hệt con chó mà năm đó cậu không đánh thắng vậy. 

Lý Tầm Mai ôm đứa bé: "Con chó này có thể dắt đi không? Đứa bé này sợ chó." 

Nhiễm Nhạc căng mặt nhỏ: "Con không sợ!" 

Tay thì lại nắm chặt lấy quần áo của Lý Tầm Mai. Cái dáng vẻ đó khiến một cô cảnh sát trẻ bật cười. 

Cô xoa đầu con chó: "Bên này có một em bé hơi sợ con, con vào trong trốn một lát được không." 

Con chó: "Gâu gâu gâu." 

Nhiễm Nhạc cả hai cằm đều hiện ra, nhìn chằm chằm con chó. Cho đến khi con chó đi vào trong, cậu bé không nhìn thấy nữa mới miễn cưỡng thả lỏng.

Con gái Lý Tầm Mai đi trình bày tình hình, Lý Tầm Mai ôm đứa bé: "Tôi thấy quần áo của bé rất đắt tiền, chắc không phải bị bỏ rơi đâu, giờ này người nhà bé chắc đang sốt ruột tìm kiếm đó." 

Cảnh sát hiểu rõ tình hình, một cô cảnh sát trẻ đến cầm bánh quy cho Nhiễm Nhạc ăn. 

"Bé con, con có nhớ tên người nhà con không?" 

Vấn đề này "con thú hai chân" đang ôm cậu vừa hỏi rồi mà? Nhiễm Nhạc không hiểu tại sao lại hỏi lại một lần nữa, nhưng "con thú hai chân" từ trước đến nay vốn phiền phức mà. 

"Ba ba kêu Nhiễm Tuyết Tuyết, Tứ Chủ Phong." 

Hiển nhiên là mọi người nghe "tiếng trẻ con" không được tốt lắm, không ai thực sự hiểu được cái tên là gì. 

Cô cảnh sát trẻ hỏi tiếp: "Biết số điện thoại của họ không?" 

Nhiễm Nhạc lắc đầu. Mọi người thấy thế bàn bạc ra thông báo. Mẹ con Lý Tầm Mai còn có việc, chỉ có thể để đứa bé ở lại đồn cảnh sát. 

Lý Tầm Mai ngồi xổm xuống nói chuyện với Nhiễm Nhạc trên ghế: "Chúng ta đi nhé, con ngoan ngoãn ở đây, phải nghe lời chú dì nói đó." 

Một nữ cảnh sát lớn tuổi hơn đi ra cười nói: "Còn phải nghe lời bà nói nữa." 

"Đứa bé này trông bằng tuổi cháu nội nhà tôi."

Nhiễm Nhạc ngẩng đầu: "Bà nội, hộp đen." 

Lý Tầm Mai kiên nhẫn hỏi: "Hộp đen gì cơ?" 

Nhiễm Nhạc đặt tay lên tai, bắt chước dáng vẻ ba gọi điện thoại: "Alo, hộp đen." 

Cô cảnh sát trẻ chợt lóe linh cảm, đưa điện thoại của mình qua, trên màn hình là giao diện quay số. 

Nhiễm Nhạc không quen các con số, nhưng cậu bé nhớ rõ ba bấm chỗ nào, bởi vì trước đây cậu cũng đã từng bấm. 

Trong đó lại có thể nói chuyện, ba nói với bé đó là bà nội. 

Ba còn nói sau này họ không còn nữa thì hãy đi tìm bà nội, những điều này cũng là ba dạy bé bấm. 

"Bà nội" của "con thú hai chân" đều ở trong cái "hộp đen" như vậy sao? 

Cô cảnh sát trẻ nhìn con số trên màn hình: "Đây là số điện thoại." 

Mọi người xúm lại xem: "Thật là, giỏi thật đó, nhỏ xíu vậy mà lại nhớ số điện thoại." 

Mọi người gọi đi, đối phương rất nhanh đã bắt máy. 

Một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Alo." 

Nhiễm Nhạc lập tức nói: "Bà nội." 

Đầu dây bên kia khựng lại: "Gọi nhầm số à?" 

Nữ cảnh sát lập tức kể lại tình hình. 

Đối phương im lặng hồi lâu không đáp lại, khi mọi người cho rằng thật sự đã gọi nhầm số thì đối phương nói: "Tôi đến ngay." 

Mọi người nhẹ nhõm thở phào, xem ra là tìm được rồi. Mẹ con Lý Tầm Mai cũng yên tâm rời đi.

Nhiễm Nhạc ở cái nơi gọi là đồn cảnh sát này uống một chén nước, ăn ba miếng bánh quy, cuối cùng cuộn tròn trên ghế ngủ một giấc. 

Khi cậu bé tỉnh dậy, trước mặt đứng một "con thú hai chân" dịu dàng. "Bà nội." 

Lâm Nhan nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé gần như giống hệt con trai mình hồi nhỏ, mừng rỡ ra mặt: "Mẹ con đâu?" 

Nhiễm Nhạc lắc đầu: "Không có mẹ." 

Cậu bé có hai người ba mà. Lâm Nhan tức thì nhíu mày, sao lại không có mẹ, đối phương cũng quá vô trách nhiệm rồi. 

Lâm Nhan: "Đi thôi, bà nội đưa con về nhà." 

Mấy hôm trước nhìn thấy tin tức nóng, bà còn tưởng đối phương là muốn PR đến điên rồi. Con trai bà mấy năm nay vẫn giữ mình trong sạch, đâu ra một đứa trẻ gần ba tuổi. 

Bà hỏi con trai đang ở nhà tránh sóng gió, con trai cũng nói không có, người PR kia anh ấy còn không quen biết. Không ngờ bây giờ vừa thấy, đứa bé này lại giống con trai bà đến vậy. 

Để quản gia xử lý những chuyện còn lại, bà ôm đứa bé đi trước, trời lạnh thế này mà đứa bé lại chỉ mặc có bấy nhiêu, nghe cảnh sát nói qua điện thoại, đứa bé được một cặp mẹ con tốt bụng nhặt được. 

Chuyện này khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ quái. 

Bà vuốt tóc Nhiễm Nhạc, tìm thấy vài sợi tóc rụng đưa cho người phía sau, ý bảo đối phương nhanh chóng tìm người đi giám định.

Nhiễm Nhạc ngoan ngoãn được bế lên xe, cậu bé hỏi: "Bà nội ơi, chúng ta đi đâu? Bà nội nhớ ba ba sao?" 

Lâm Nhan âu yếm vuốt đầu Nhiễm Nhạc: "Dì cảnh sát nói con tên Nhiễm Nhạc." 

Sự chú ý của Nhiễm Nhạc bị mặt dây chuyền nhỏ trên quần áo của Lâm Nhan thu hút: "Nhạc Nhạc." "Ba ba biến thành ngôi sao trên trời rồi, bà nội có nhớ họ không? Nhạc Nhạc nhớ." 

Mèo con sẽ không hoài niệm, chúng độc lập, tự do, chắc vậy. 

Lâm Nhan nghe vậy ngẩn ra, à? Bà tự suy diễn một chút, con trai bà đã phụ lòng người ta, cho nên người ta dứt khoát nói với đứa bé là cha nó đã chết, có phải vậy không? 

Lâm Nhan ho nhẹ một tiếng: "Thật ra, cha con không chết đâu." 

Nhiễm Nhạc nắm lấy mặt dây chuyền. "Chết rồi,ba chết rồi." 

Cậu cũng sẽ chết, cậu vốn dĩ cho rằng mình đã chết rồi, không ngờ lại sống lại thôi. 

Lâm Nhan: "..." 

Chết có lẽ không đáng sợ, nhưng cha con thật sự không chết đâu. 

Nhiễm Nhạc tiếp lời: "Có một ngày con cũng sẽ chết." 

Lâm Nhan: "Xí xí xí, nói gì chết với không chết, con sẽ sống lâu trăm tuổi." 

Dù kết quả cuối cùng thế nào, bà hy vọng đứa bé này sẽ sống lâu trăm tuổi. 

Nhiễm Nhạc thở dài: "Người lớn luôn thích tự lừa dối mình." 

Theo tuổi tác của loài người, mèo con sao có thể sống lâu trăm tuổi chứ, cậu bé vừa nghĩ xong, nhìn bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của mình mà trầm tư. 

Cậu bây giờ không phải là mèo con, cậu hình như có thể sống lâu trăm tuổi. 

Ơ, nguyện vọng sinh nhật hàng năm của ba lớn lại có thể thành sự thật sao? Ba lớn mong cậu và ba nhỏ sống lâu trăm tuổi, bây giờ cậu còn sống, vậy có phải các ba cũng còn sống không? 

Nhiễm Nhạc cẩn thận nhìn bà nội: "Các ba ba đều còn sống sao?" 

Lâm Nhan đang suy nghĩ "tự lừa dối mình" là cái gì, nghe Nhiễm Nhạc hỏi vậy, bà: "..." 

"Nghe có vẻ là một chuyện rất bi thương, nhưng ba con thật sự còn sống đó." 

Nhiễm Nhạc lập tức cong mắt lên. "Vậy con cũng không chết." 

Lâm Nhan theo đó bật cười, nhưng chưa cười xong lại nghe Nhiễm Nhạc hỏi. "Ba ba con không chết thì biến thành mèo con sao?" 

Lâm Nhan bật cười: "Bé con sao con lại nghĩ vậy?" 

Nhiễm Nhạc có chút lo lắng. "Con giống như mèo con biến thành mà." 

Nếu các ba ba biến thành mèo con, cậu nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt, giống như họ đã chăm sóc cậu ở kiếp trước vậy. 

Cậu mỗi ngày sẽ cho họ ba bữa ăn đúng giờ, tuyệt đối không ép họ ăn thức ăn giảm cân, thứ đó khó ăn lắm, cũng không hạn chế họ bắt chim, càng sẽ không ép họ tắm rửa! 

Lâm Nhan dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, Nhạc Nhạc là mèo con biến thành đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play