Khách sạn Vân Lai, thành Bích.

Nhạc Cảnh ngâm mình vào bồn nước ấm, lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Trên làn da trắng như tuyết của cậu hiện rõ những vết đỏ thẫm đáng sợ, trông vô cùng dọa người.

Có chút cảm giác như vừa trải qua sự tra tấn đầy khoái lạc.

Khi tắm rửa sạch sẽ, nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể mình, Nhạc Cảnh cũng phải giật mình kinh hãi.

Ngay sau đó, cậu thầm mắng Lận Hàn Tranh không phải là người.

Bị nước ấm làm dịu đi mệt mỏi, Nhạc Cảnh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Không được, không thể ngủ lúc này.

Cậu cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, tắm rửa xong liền chui lên giường ôm chăn đi ngủ một giấc.

Không ai quấy rầy, Nhạc Cảnh ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh dậy.

Khách sạn dù có cung cấp đồ ăn, nhưng mùi vị tất nhiên không thể so sánh với nhà hàng chuyên nghiệp.

Nhạc Cảnh tuy chịu thiệt nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không để miệng và dạ dày phải chịu ủy khuất, lập tức đi tới Tiên Mãn Đường, tửu lâu lớn nhất ở thành Bích.

Hôm nay tửu lâu làm ăn cực kỳ tốt, trong đại sảnh tiếng người ồn ào, tiếng cười nói náo nhiệt.

Giữa cảnh náo nhiệt đó, một nhóm ba người từ từ bước vào.

Đi đầu là một thiếu niên với khuôn mặt như tranh vẽ, ánh mắt linh động như có vì sao lấp lánh.

Tửu lâu đang ồn ào như thể bị một lực lượng vô hình ấn nút tạm dừng, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên người thiếu niên kia, tràn đầy kinh diễm.

Trước những ánh nhìn đó, Nhạc Cảnh vẫn giữ nét bình thản và điềm tĩnh.

Từ nhỏ cậu đã biết mình lớn lên đẹp đẽ, đi tới đâu cũng là tâm điểm, loại tình huống như vậy sớm đã quen thuộc.

Ba người đi đến trước mặt chưởng quầy.

Bách thúc đưa ra một thẻ ngọc đặt lên bàn.

Vị quản lý thấy thế, ánh mắt khẽ biến đổi.

Hắn lập tức gọi một tiểu nhị lanh lợi nhất tới và dặn dò: “Dẫn ba vị khách quý này đến nhã gian số một phía Đông, tiếp đãi cẩn thận, tuyệt đối không được chậm trễ.”

Tiểu nhị hơi sửng sốt.

Nhã gian số một phía Đông?

Đó chính là phòng cao cấp nhất trong tửu lâu, bình thường không mở cho khách vãng lai.

Không biết ba vị khách này là nhân vật thế nào?

Tuy trong lòng thầm nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười tươi đón tiếp: “Ba vị khách quý, xin mời bên này.”

Bỗng có một giọng nói ngọt ngào vang lên từ cửa: “Hàn Tranh ca ca !”

Nhạc Cảnh tò mò nhìn sang.

Chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt, dáng vẻ dịu dàng như bướm nhỏ, vui vẻ chạy về phía Lận Hàn Tranh.

“Hàn Tranh ca ca, không ngờ gặp được huynh ở đây, thật là trùng hợp quá.”

Thiếu nữ nói với Lận Hàn Tranh đầy bất ngờ và vui mừng.

Lận Hàn Tranh lễ phép nhưng giữ khoảng cách: “Khương nhị tiểu thư.”

Nghe cách xưng hô của Lận Hàn Tranh, Nhạc Cảnh liền nhớ ra thân phận người này.

Nhị tiểu thư Khương gia ở Phong thành, Khương Nhuỵ .

Trong cốt truyện, nàng và Lận Hàn Tranh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có cảm tình với hắn.

Tiếc là Lận Hàn Tranh có vị hôn thê, nên nàng chỉ có thể chôn chặt tình cảm trong lòng.

Sau này khi Lận gia bị tiêu diệt, dù Lận Hàn Tranh vẫn còn sống nhưng luôn bị Nhị hoàng tử truy sát.

Khương Nhuỵ bất chấp nguy hiểm, nhiều lần giúp đỡ, thậm chí còn bày tỏ tình cảm.

Nhưng Lận Hàn Tranh không có tình cảm nam nữ với nàng, cuối cùng chỉ dùng tài nguyên tu luyện hậu tạ ân cứu giúp.

“Hàn Tranh ca ca lúc nào cũng khách sáo như vậy. Rõ ràng nói có thể gọi ta là Tiểu Nhuỵ mà.” Khương Nhuỵ lẩm bẩm không vui.

Nói xong mới chú ý đến người đứng bên cạnh Lận Hàn Tranh, Nhạc Cảnh.

Nàng đột nhiên tròn mắt, bước tới gần Nhạc Cảnh, khẽ kêu lên: “Oa, ngươi thật sự quá đẹp! Còn đẹp hơn cả ca ca !”

Lận Hàn Tranh thấy Khương Nhuỵ đứng quá gần thiếu niên, bản năng thấy không thoải mái.

Thân thể phản ứng còn nhanh hơn lý trí.

Trước khi Nhạc Cảnh kịp phản ứng, Lận Hàn Tranh đã đặt tay lên vai cậu kéo ra phía sau vài bước, tạo khoảng cách với Khương Nhuỵ.

Nhạc Cảnh: "?"

Khương Nhuỵ cũng nhận ra hành vi vừa rồi có phần thất lễ, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, chỉ là vì ngươi quá đẹp… đẹp nhất ta từng gặp.”

Khương Nhuỵ từ nhỏ đã là người mê nhan sắc, đặc biệt yêu thích những người hay vật có ngoại hình đẹp.

Một phần lớn lý do nàng yêu thích Lận Hàn Tranh chính là vì gương mặt của hắn.

Bây giờ gặp người còn đẹp hơn, sao nàng không kích động được?

Nhạc Cảnh cười lắc đầu: “Không sao.”

Ấn tượng đầu tiên của cậu về Khương Nhuỵ cũng không tệ, hoạt bát, ngọt ngào nhưng không hống hách.

“Nếu Khương nhị tiểu thư không ngại, mời cùng chúng ta dùng bữa nhé?” Nhạc Cảnh mời.

Khương Nhuỵ gật đầu liên tục: “Được nha được nha!”

Được ăn cơm cùng người đẹp như vậy, nàng cầu còn không được.

Nhã gian số một phía Đông vô cùng rộng rãi và sáng sủa, bài trí cực kỳ sang trọng.

Ngay cả thực đơn cũng được phát riêng cho từng người.

Khương Nhuỵ nhìn danh sách món ăn dài trên thực đơn, kinh ngạc nói: “Tửu lâu này sao lại có nhiều món vậy, nhiều món ta chưa từng nghe qua.”

Nhạc Cảnh ngạc nhiên: “Phong thành cũng có chi nhánh Tiên Mãn Đường mà? Ngươi chưa từng ăn ở đó sao?”

Dược Hoàng Cốc sở hữu nhiều sản nghiệp, trong đó phổ biến nhất là hiệu thuốc và tửu lâu.

Tất cả tửu lâu đều có tên chung là Tiên Mãn Đường, món ăn tương đối thống nhất, gần như có mặt ở cả 24 thành phố lớn trong Đông Lăng quốc.

Khương Nhuỵ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Không, da ta rất nhạy cảm, phải cực kỳ cẩn thận trong ăn uống, nếu không sẽ nổi đầy mụn đỏ, rất kinh.”

Vì theo đuổi sắc đẹp, nàng từ bỏ rất nhiều món ngon, gần như không ăn ngoài.

Nàng đặt thực đơn xuống với vẻ buồn rầu: “Các ngươi gọi đi, ta không biết món nào ngon cả.”

Lận Hàn Tranh và Bách thúc cũng đặt thực đơn xuống.

Việc gọi món được giao cho Nhạc Cảnh.

Cậu không từ chối, hỏi qua xem có ai kiêng gì không rồi gọi nhanh: “Cá chua ngọt, đậu hũ thịt cua, bí đỏ nấu rượu, thịt bò luộc…”

Bốn người, tám món ăn, phối hợp mặn chay hài hòa.

“Thêm ba ly trà sữa mật quả và một bình rượu nhưỡng.”

“Vâng, khách quý chờ chút, đồ ăn sẽ được dọn lên ngay.” Tiểu nhị ghi nhớ và mau chóng rời đi.

Trong lúc chờ cơm, Khương Nhuỵ mới nhớ ra:“Ta là Khương Nhuỵ, vẫn chưa biết tên công tử đây là gì?”

“Nhạc Cảnh.” Cậu đáp.

Khương Nhuỵ cau mày suy nghĩ:“Nhạc Cảnh? Nghe quen quá.”

Chợt như nhớ ra điều gì, nàng kêu lên: “Ngươi là thiếu chủ Dược Hoàng Cốc?”

Nhạc Cảnh mỉm cười gật đầu.

“Vậy… các ngươi cũng đến Bích Lăng Sơn mạch để tìm linh thử sao?”

(Linh thử là 1 loại chuột có khả năng tìm kiếm bảo vật) 

Nhạc Cảnh ngạc nhiên: “Bích Lăng Sơn có linh thử sao?”

Lận Hàn Tranh và Bách thúc cũng hiện vẻ bất ngờ.

“Ơ? Các ngươi không biết thật à?” Khương Nhuỵ ngạc nhiên, “Vậy sao lại đến Bích Thành?”

Nhạc Cảnh giải thích: “Bọn ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Còn chuyện linh thử là sao?”

Trong cốt truyện, đúng là Lận Hàn Tranh từng nhận được một con linh thử ở Bích Lăng Sơn, nhưng hắn giấu kín rất kỹ, mãi tới khi rời khỏi Đông Lăng mới có người biết.

Mà giờ sao tin tức lại lan truyền ra ngoài?

Khương Nhuỵ kể: “Ba ngày trước, một đội lính đánh thuê phát hiện dấu vết linh thử ở Bích Lăng Sơn.”

“Không biết bằng cách nào mà tin rò rỉ ra ngoài, người người đổ xô đến đó. Nhưng cho tới giờ vẫn chưa ai bắt được con nào.”

Nhạc Cảnh bừng tỉnh.

Hèn chi trước đó cứ thấy người ở Bích Thành sao lại đông đến vậy.

Thì ra là vì linh thử cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play