Thấy Lý Ninh Đức đau đớn kêu la, chiếc gông sắt trên đầu bốc hơi nóng, Phó Hoài Xuyên chậm rãi thu tay, lại đem gông đặt xuống như cũ.
“Thế nào, Lý công công, mùi vị ấy ra sao?”
Lý Ninh Đức thở dốc từng hơi, trán vã mồ hôi lạnh, y phục ướt đẫm. Có người tiến lên tháo gỡ hình cụ, đưa hắn xuống đất.
Nghe tiếng Phó Hoài Xuyên, Lý Ninh Đức cuối cùng cũng biết sợ, run rẩy bò đến chân hắn, khấu đầu cầu xin:
“Cầu Hoài An Vương tha mạng, cầu ngài tha cho lão nô.”
Phó Hoài Xuyên khẽ cong môi, khóe mắt ẩn ý cười. Đây là nụ cười chân thật, phát ra từ tận đáy lòng. Nhìn Lý Ninh Đức như chó cầu xin mình, hắn cảm thấy khoái ý chưa từng có, mà ý cười trên mặt cũng trở nên dữ tợn.
Vô Ngân đứng ngoài nhà lao, thấy chủ tử cười như vậy liền nhíu mày. Chủ tử vốn luôn cao ngạo, dù có cười giả cũng vẫn ôn hòa khiêm nhượng. Đây là lần đầu hắn thấy chủ tử cười thành ra thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play