Không rõ Tiêu Mạn Đình vì sao lại hỏi như vậy, nhưng Bùi Tri Chi vẫn đáp lời.
“Tới Quốc Công phủ rồi cũng coi như tốt, ít nhất không phải chịu đói. Tuy mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, nhưng vẫn ổn, đôi khi còn có một ngày nghỉ ngơi.”
Biết mấy năm nay nàng sống chẳng dễ dàng gì, Tiêu Mạn Đình không kìm được đưa tay nắm lấy nàng, giọng nói mang theo nỗi xót xa.
“Mấy năm nay người chịu nhiều khổ cực, về sau sẽ không còn như vậy nữa.”
Bùi Tri Chi hơi nghi hoặc nhìn Tiêu Mạn Đình, bắt gặp ánh mắt đầy thương cảm kia, nàng khẽ cười, rồi cũng nắm lấy tay Tiêu Mạn Đình.
“Hiện tại ta thật sự rất tốt. A Tránh rất thương ta, đối đãi với ta rất tốt. Bên cạnh ta còn có Hà Hoa và Thanh Y, các nàng đều đối với ta rất tốt. Ta vô cùng mãn nguyện với tất cả bây giờ.”
Tiêu Mạn Đình khẽ mở miệng, vốn muốn nói với nàng rằng vốn dĩ nàng không cần phải chịu những khổ cực này, nhưng thấy ánh mắt nàng đang mỉm cười, hắn chỉ biết thở dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT