Lúc Liên Mộ dung hợp linh lực xong, trời đã gần chạng vạng. Nàng mở mắt ra, liền thấy Ứng Du đang tựa vào vách tường ngủ thiếp đi.
Dường như hắn đã canh chừng nàng rất lâu, mày vẫn hơi nhíu, tay vẫn nắm chặt tay nàng.
Liên Mộ khẽ cười một tiếng, rút tay ra, Ứng Du lập tức bị đánh thức, hàng mi khẽ run lên, chậm rãi mở mắt.
“Sao ngủ còn say hơn cả ta thế?” Liên Mộ hỏi.
Ứng Du thấy sắc mặt nàng đã bình thường, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ta mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta cùng đi đến một nơi rất xa.”
Từ sau khi vào Thanh Huyền Tông, hắn rất ít khi nằm mơ. Có lẽ vì lần này có Liên Mộ bên cạnh, cho nên mới mơ một giấc thật dài.
Liên Mộ: “Chỉ có hai chúng ta?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT