Một tấm phù truyền tống đưa hai người Liên Mộ đến bên ngoài Huyền Dương Sơn, ra khỏi kết giới là không còn nhìn thấy tình hình bên trong sơn trang nữa.
Bọn họ đi vào rừng đào, bốn phía yên ắng. Liên Mộ dừng lại nghỉ một chút, nốc liền ba bốn viên Bổ Linh Đan, linh khí trong cơ thể rốt cuộc mới dần quay về.
Phong Vân Dịch tựa vào thân cây, môi đã không còn chút huyết sắc nào. Hắn bị thương không nhẹ, giờ vẫn chưa hết choáng, hoàn toàn dựa vào ý chí để trụ vững.
Hắn nắm lấy tay áo Liên Mộ: “Ngươi... mau tới Chu Tước Nam, nhờ cha ta đưa đan dược tới... Phiền ngươi nhắn lại với ông ấy một câu, bảo ông về sau đừng đau lòng…”
Phong Vân Dịch vẻ mặt bi tráng như đang chuẩn bị hy sinh vì nghĩa lớn, mới vừa dặn xong “lời trăn trối” thì đã bị Liên Mộ vung tay tát cho một cái: “Chỉ là ăn chút thương thôi, làm gì đến mức đó? Mấy vết thương vặt vãnh này, mười lăm phút là khỏi rồi.”
Quả nhiên là đan tu—vừa yếu ớt lại mẫn cảm.
Phong Vân Dịch nghe xong, tức đến mức lại phun ra một ngụm máu: “Tiểu thương? Vậy sao ngươi còn chắn cho ta?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play