Phong Vân Dịch hít sâu một hơi, nghĩ đến bản thân còn trẻ thế này mà đã phải đi chịu ch·ết, trong lòng không khỏi bi thương, hắn cố giãy giụa thêm lần nữa:
“Chỉ có hai ta đi, vậy chẳng phải là thẳng thừng dâng đầu chịu ch·ết sao? Có thể mang thêm người không, không thì… ta đi xin một vị tôn trưởng giúp đỡ nhé?”
Liên Mộ: “...Ngươi chê ta ch·ết chưa đủ nhanh à?”
Nếu để tôn trưởng của Thanh Huyền Tông biết nàng dắt theo Phong Vân Dịch đi làm loại chuyện nguy hiểm này, thì chưa cần nói lý do, kiểu gì cũng chém nàng trước rồi tính sau.
Phong Vân Dịch: “Tôn trưởng không được, vậy… bằng hữu thì sao? Ta có thể đi nói với Thính Chu một tiếng, nếu hắn cũng đi thì có lẽ...”
“Biết rõ là chịu ch·ết, ngươi còn định lôi hắn theo, đúng là một huynh đệ tốt đó.” Liên Mộ bật cười, “Hắn không được. Ta với hắn không thân, hơn nữa ta cũng không muốn Ứng Du dính dáng vào chuyện của ta.”
Phong Vân Dịch kinh ngạc: “A? Lúc trước hai người không phải còn…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play