“Hắn trở về rồi.”
Tại khu vực nghỉ ngơi của Thanh Huyền Tông, một đám người đồng loạt nhìn về phía Thiên Tùng Thời đang thong dong trở lại từ phía Quy Tiên Tông. Nhìn hắn vẫn tươi cười như gió xuân, mọi người không khỏi có chút hiếu kỳ.
“Lạ nhỉ, hắn không bị Liên Mộ mắng cho một trận à?” Nguyên Hồi khó hiểu, “Sao trông còn vui vẻ đến vậy…”
Cốc Thanh Vu đáp: “Ngoại trừ lần thua Thính Chu trong cuộc đấu giành vị trí thủ tịch ra, có khi nào hắn không cười đâu? Người khác mắng hắn chắc cũng như không nghe thấy.”
Dù sao thì, loại người kiêu ngạo đến cực điểm như hắn, trong lòng đã tự xây một lớp chắn kiên cố: người khác khen thì “ta thiên hạ đệ nhất”, người khác mắng thì “hắn không có mắt nhìn người”.
Phong Vân Dịch chen vào: “Ta nhớ trước kia hắn đâu có như vậy, chắc là lần xuống núi du lịch đã khiến tu vi hắn tăng mạnh.”
Đã lâu không gặp, đến cả họ cũng không rõ thực lực thực sự hiện tại của Thiên Tùng Thời. Hắn sống tiêu dao hơn bất cứ ai, sau trận thua Ứng Du, liền xin phép xuống núi, lang bạt khắp nơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play